Chương 8

Kiều Nghệ giãy dụa đứng lên, bất đắc dĩ liếc Hổ mẹ một cái.

Hổ mẹ không cảm giác được oán niệm của con nhà mình, nâng móng vuốt của mình lên lười biếng liếʍ vết máu trên móng vuốt, thỉnh thoảng nhìn Kiều Nghệ, tựa hồ lại muốn nàng nhanh chóng dùng cơm.

Kiều Nghệ càng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn huyết nhục bày trước mặt mình, sau khi cảnh tỉnh lòng mình đầy đủ, nàng kiên định, cúi đầu dùng răng sữa nhỏ của mình cắn.

Mùi máu tươi nhất thời tràn ngập trong khoang miệng, Kiều Nghệ nhịn d*c vọng muốn phun ra, dùng sức cắn xé.

Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới xé được một miếng thịt nhỏ, ngậm trong miệng cố sức nhai nuốt.

Lần này, Hổ mẹ rốt cục vừa lòng, giống như cổ vũ hổ con, cúi đầu giúp nàng liếʍ đi vết máu trên trán.

Kiều Nghệ bị Hổ mẹ liếʍ đến ngã trái ngã phải, sau khi nuốt xuống một miếng nhỏ, lại cắn xé miếng thứ hai.

Hổ mẹ thấy, lẳng lặng nhìn Kiều Nghệ vài giây, sau đó mới cùng Kiều Nghệ ngồi xuống, khởi động.

Răng nanh của Hổ mẹ sắc bén, tốc độ nhai rất nhanh, nó sắp ăn xong một nửa hươu đực, Kiều Nghệ còn đang đấu trí đấu dũng với khối thịt thứ tư.

Nửa tiếng sau, Kiều Nghệ cảm thấy miệng há ra đều chua xót, răng sữa nhỏ cắn đến mệt mỏi, mà Hổ mẹ đã ăn no, nhàn nhã liếʍ thịt vụn trên xương hươu đực, thỉnh thoảng hứng thú tới, còn có thể gặm một miếng.

Kiều Nghệ hâm mộ đến sắp khóc, nàng lúc nào mới có thể lợi hại như Hổ mẹ đây!

Trong thời gian ngắn sợ là không có khả năng, nàng đành phải biến bi phẫn thành lực lượng, ngao ô một tiếng, răng sữa nhỏ cắn vào thịt mềm, tứ chi tì lên mặt đất mượn lực cắn xé.

"Gừ࢔ ——"

Cách đó không xa truyền đến thanh âm trầm thấp.

Đôi tai tròn nhỏ trên đỉnh đầu Kiều Nghệ giật giật, còn chưa kịp phản ứng, Hổ mẹ ăn no uống đủ lập tức đứng lên, lột bỏ tư thái lười biếng vừa rồi, cảnh giác nhìn phương hướng nào đó.

Kiều Nghệ dừng lại, nâng khuôn mặt lông xù dính đầy máu lên, không hiểu gì nhìn theo tầm mắt Hổ mẹ.

Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt Kiều Nghệ xuất hiện hai bóng dáng lảo đảo.

Đó là tang thi!

Chúng đến theo mùi máu!

Kiều Nghệ khẩn trương đến lưng căng thẳng, dư quang thỉnh thoảng lại liếc Hổ mẹ bên cạnh.

Lúc trước một tiếng hổ gầm của Hổ mẹ liền xử lý ba con tang thi, hiện tại là hai con, nó hẳn là có thể dễ dàng xử lý chứ?

Còn nữa, nàng còn chưa từng thấy qua dị năng của Hổ mẹ, đợi lát nữa nàng phải xem kỹ.

Dưới tâm tình vừa khẩn trương vừa chờ mong của Kiều Nghệ, Hổ mẹ động, nó chủ động nghênh đón tang thi cách đó không xa, tiếng hổ gào thét nặng nề vang vọng núi rừng. Theo tiếng hổ gào thét đột nhiên xuất hiện của nó, băng lăng bốc lên từng tia hàn khí, băng lăng xẹt qua không khí, ào ào đâm vào đầu, vai tang thi.

Không đến mấy giây, tang thi đã bị giải quyết, bịch bịch ngã xuống bãi cỏ.

Lúc này đây, Kiều Nghệ nhìn rõ ràng.

Hổ mẹ đích xác là thức tỉnh dị năng, nhưng cũng không phải dị năng lấy thanh âm làm công kích, mà là băng hệ dị năng có thể biến ra băng lăng!

Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy, cả kinh đến mức miệng cũng quên khép lại.

Giải quyết xong quái vật hai chân có mùi khó chịu, Hổ mẹ chậm rãi trở về.

Nhìn mặt đầy vết máu của con nhà mình, nó ghét bỏ không chịu nổi, kéo hổ con đến trước người mình, đầu lưỡi mập mạp ôn hòa liếʍ mặt nàng, giúp nàng liếʍ đi vết máu trên mặt.

Kiều Nghệ giật mình, phục hồi tinh thần, nâng móng vuốt thịt bám vào trước ngực Hổ mẹ.

"Ngao ——" Mẹ, băng lăng có phải là mẹ thả ra hay không?

"Ngao —— " Mẹ, mẹ thật lợi hại! Lại làm thêm mấy đạo băng lăng cho con xem một chút được không?

"Ngao —— " Nhanh lên nhanh!

Kiều Nghệ vẫn ngao ngao không ngừng, Hổ mẹ đại khái cảm thấy có chút phiền, há miệng cắn lấy gáy hổ con, ngậm nàng trở về bên cạnh thi thể hươu đực.

"Ngao ——"

Hổ mẹ buông hổ con ra, cúi đầu đẩy mông nhỏ của nàng, ý bảo nàng nhanh chóng ăn.

Hưng phấn của Kiều Nghệ còn chưa lui, nhưng cũng biết đây không phải là lúc Hổ mẹ biểu diễn dị năng, mùi máu tươi của hươu đực có thể dẫn tới hai con tang thi, khẳng định còn có thể dẫn tới càng nhiều, nàng trước tiên phải lấp đầy bụng mình rồi mới cân nhắc việc này.

Hai mươi phút sau, Kiều Nghệ ăn no, dưới bộ lông trắng như tuyết lộ ra bụng màu hồng nhạt tròn trịa.

"Ô~"

Kiều Nghệ thở ra một chút.

Hổ mẹ thấy thế, cúi đầu giải quyết đồ Kiều Nghệ ăn còn thừa, còn lại một ít thịt cũng không bỏ phí.

Trong lúc Hổ mẹ giải quyết thức ăn còn lại, Kiều Nghệ chậm rãi liếʍ móng vuốt nhỏ của mình, đồng thời còn không quên liếʍ vết máu bên miệng, còn dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa khuôn mặt lông xù của mình.

"Ngao ——"

Hổ mẹ giải quyết xong, ngậm lên gáy hổ con chuẩn bị trở về biệt thự.

Khi đi ngang qua thi thể tang thi, Kiều Nghệ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu.

Nếu Hổ mẹ đều có thể thức tỉnh băng hệ dị năng, như vậy trong đầu tang thi có thể có tinh hạch hay không?

Tinh hạch trong các loại tiểu thuyết mạt thế đều là thứ tốt thăng cấp dị năng a!

Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ bắt đầu lay động trái phải, dùng hành động ý bảo Hổ mẹ nhanh chóng buông mình xuống.

Hổ mẹ không để ý tới nó, nhấc chân lên, rất nhanh chạy ra ngoài núi.

Không ngoài ý muốn, Kiều Nghệ lại bị gió thổi nhăn mặt.

Hazz, vậy thì đợi có cơ hội lại nhìn xem trong đầu tang thi có tinh hạch hay không.

Tác giả có một câu nói:

Rất thích Hổ mẹ, cũng không muốn viết về nam chính ha ha…