Chương 1

Trong lúc mơ mơ màng màng, Kiều Nghệ cảm giác được có nguồn nhiệt tới gần, chóp mũi giật giật, ngửi được hơi thở quen thuộc, nàng theo bản năng cọ qua, đυ.ng phải một vết sưng nào đó, mắt còn chưa mở ra nàng liền ngậm, theo bản năng hút từng ngụm từng ngụm, cho đến khi chất lỏng mang theo mùi tanh và mùi chua thối chảy vào cổ họng, nàng giật mình một cái, buồn ngủ đều rút đi hơn phân nửa, vội vàng mở mắt ra.

Kiều Nghệ phun ra vật ngậm trong miệng, thân thể lui về phía sau, còn chưa lui ra vài bước, một bàn tay lông xù đã đẩy nàng trở về.

Nàng bất đắc dĩ, đành phải ngậm lại lần nữa, chịu đựng mùi vị khiến người ta khó có thể chịu đựng được, hấp thụ từng ngụm.

Tình cảnh như vậy đã diễn ra gần hai tháng.

Kiều Nghệ không rõ mình chẳng qua chỉ là ngủ một giấc, sao vừa mở mắt đã trở thành tiểu nãi hổ mới sinh.

Mới đầu nàng còn ngây ngô, hai mắt mở cũng không mở ra được, tứ chi càng vô lực, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn ở trong trạng thái sợ hãi bất an, chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể này hút sữa Hổ mẹ.

Chờ mắt có thể mở ra, nàng nhìn thấy con bạch hổ dài gần ba thước xuất hiện trong tầm mắt, kinh sợ đến mức trái tim cơ hồ muốn ngừng đập, không đợi nàng thét chói tai ra tiếng, con đại bạch hổ kia liền tiến lại gần, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếʍ liếʍ đầu nàng.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Kiều Nghệ hiểu được cái gì đó, phải mất mấy ngày mới tiếp nhận sự thật mình vừa tỉnh dậy liền trở thành tiểu nãi hổ.

Ăn no uống đủ, Kiều Nghệ lảo đảo đứng dậy, ngước mắt lên nhìn thấy Hổ mẹ lười biếng nằm sấp trên mặt đất, nàng dùng ánh mắt thưởng thức nhìn bộ lông trắng như tuyết của Hổ mẹ, trong đó có sọc xám đen bóng loáng.

"Ô~"

Kiều Nghệ kêu một tiếng, lảo đảo đến gần Hổ mẹ, cái đầu nhỏ tròn tròn cọ cọ nó, cảm giác được râu của Hổ mẹ cứng rắn, đâm cho nàng đau đớn, cũng không biết có phải sau khi trở thành hổ hay không, tâm tính của nàng bị thân thể ảnh hưởng, nàng há miệng, cắn râu của Hổ mẹ, kéo sang một bên.

Đối với việc này, Hổ mẹ không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt màu lam nhạt nhìn lướt qua kẻ đang cắn râu của mình một cái, đáy mắt dường như hiện lên bất đắc dĩ rất nhân tính.

Một lát sau, Kiều Nghệ mới dừng lại, lại ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, nàng khẽ kêu một tiếng, lấy lòng cọ cọ mặt Hổ mẹ.

Kiều Nghệ im lặng một hồi liền ngồi không yên, chân tay xù xì xoay quanh Hổ mẹ, thấy cái đuôi thật dài của Hổ mẹ thỉnh thoảng vung lên.

Nàng nhìn một hồi lâu, lòng ngứa ngáy, tiến lại gần muốn ôm lấy đuôi Hổ mẹ.

Vừa ôm lấy, Hổ mẹ lại rút ra, quăng sang bên kia, Kiều Nghệ nháy mắt mấy cái, đứng lên lại tiến lại ôm lấy, còn không đợi nàng ôm một phút, cái đuôi lại chạy ra khỏi ngực nàng, quăng sang bên kia.

Kiều Nghệ chưa từ bỏ ý định, lại đứng lên, nhảy lên ôm đuôi, chỉ chốc lát sau, cái đuôi Hổ mẹ lại lần nữa quăng sang bên kia.

Quăng qua vài lần, Kiều Nghệ mệt mỏi, nằm sấp trên mặt đất, mặc cho cái đuôi Hổ mẹ vung lên trước mặt mình.

Nhìn nhìn, Kiều Nghệ lâm vào suy nghĩ của mình.

Sau khi nàng mở mắt ra, Kiều Nghệ liền phát hiện nàng không có anh chị em nào khác, Hổ mẹ chỉ sinh ra một con hổ con như mình.

Hơn nữa gần hai tháng trôi qua, nàng không chỉ chưa từng gặp qua Hổ ba, ngay cả những con hổ khác cũng chưa từng thấy qua, thậm chí nơi nàng và Hổ mẹ ở không phải dã ngoại cũng không phải sở thú, mà là một gian phòng dường như bị bỏ hoang, đồ đạc trong phòng lộn xộn không chịu nổi, cửa sổ cũng mở rộng, Hổ mẹ chính là từ chỗ cửa sổ này nhảy ra ngoài kiếm ăn.

Kiều Nghệ cảm thấy chuyện này rất không thích hợp, mấy lần muốn đến gần cửa sổ xem tình huống bên ngoài, nhưng không đợi nàng đi tới bên cửa sổ, nàng đã bị Hổ mẹ kéo trở về.

Mấy lần như vậy, Kiều Nghệ hiểu được Hổ mẹ đây là không muốn cho mình tới gần cửa sổ.

Nhưng càng như vậy, Kiều Nghệ lại càng tò mò, chờ sau khi Hổ mẹ nhảy ra ngoài kiếm ăn, nàng từng đến gần cửa sổ, nhưng mặc dù không có Hổ mẹ ngăn trở, dựa vào đôi chân ngắn hiện tại của nàng, ngay cả nhảy cũng nhảy không ra cửa sổ cao hơn một thước kia.

Kiều Nghệ nghĩ đến đây, buồn bực.

"Ngao ——"

Lúc này, Hổ mẹ đứng lên, hướng về phía Kiều Nghệ ôn hòa rống một tiếng, đi qua cắn vào gáy Kiều Nghệ, tha nàng trở về, sau đó ôn hòa liếʍ liếʍ bộ lông có chút lộn xộn sau một phen đùa giỡn của nàng.

Kiều Nghệ được Hổ mẹ liếʍ đến thoải mái, bắt đầu buồn ngủ.

Không bao lâu sau, Kiều Nghệ liền nhắm mắt lại, dưới sự liếʍ láp ôn hòa của Hổ mẹ chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Đại khái là cảm giác được con đã ngủ thϊếp đi, Hổ mẹ lúc này mới ngừng lại, cái mũi phấn nộn nhẹ nhàng cọ cọ đầu hổ con.

Kiều Nghệ theo bản năng cọ đáp lại, dường như ngủ ngon hơn.

Hổ mẹ nhìn bảo bối đang ngủ say một hồi, xác định nàng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, chỉ một cái nhún chân tao nhã, nó nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn hổ trắng con đang ngủ.

"Ô..."

Cũng không biết hổ trắng con mơ thấy cái gì, cổ họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ không rõ.

......