Chương 6: POP

Như đã nói thì sau khi tan học Hiểu Phong, Ngọc Uyển và Vương Nguyên sẽ đến POP chơi.

Hiểu Phong diện bộ đồ khá có phong cách của một play boy, áo sơ mi màu xanh cởi 2 nút ở cổ khiến anh ta càng thêm cuốn hút.

Ngọc Uyển thì lại đơn giản hơn, cô mặc chiếc váy màu tím dài tới đầu gối khiến đôi chân trắng nõn được phơi bày.

Nếu là lúc trước Vương Nguyên còn xấu xí mà đi vào những chỗ này chắc chắn sẽ bị những ánh mắt khinh thường dò xét nhưng mà bây giờ lại khác. Vương Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần Jean dài bó sát người được cách điệu. Nhìn đơn giản nhưng cũng không kém phần sành điệu.

Cậu bây giờ có nước da trắng muốt lại nhờ ăn uống kĩ càng nên cũng ‘có da có thịt’ hơn khiến những ánh mắt tham lam của cả phụ nữ lẫn đàn ông xung quanh điều hướng về Vương Nguyên.

Ba người điều có vẻ đẹp lung linh khiến cho các cô gái và chàng trai tại đây không thể không chú ý. Hiểu Phong dẫn Vương Nguyên và Ngọc Uyển đến 1 ghế sofa dài, có 3 người đàn ông ngồi ở đó xung quanh toàn là ‘mỹ nhân’ hầu hạ. Trên bàn còn có những mớ bột trắng mà các cô gái đang hít.

Nhìn cảnh tượng này Ngọc Uyển lại thấy không quen. Cô vốn xuất thân là tiểu thư khuê cát, hôm này đến đây là do Hiểu Phong rủ đến nói gì mà tập để biết người của giới thượng lưu sành điệu ra sao nên cô mới đến.

Hiểu Phong thoải mái “cụng” tay với 3 người kia

“Khoẻ không chiến hữu”

Hiểu Phong hỏi sau đó quay sang giới thiệu. Anh ta chỉ vào 1 tên tóc vàng khá đẹp trai và nói

“Đây là Lưu Chí Hoành”

Anh ta tiếp tục chỉ vào người người còn lại

“Đây là Toàn và Lộc

Sau đó anh ta quay sang 3 người chỉ vào Vương Nguyên và Ngọc Uyển và nói

“Đây là Ngọc Uyển và Vương Nguyên 2 đứa em mình.”

“Hey, có em gái đẹp đến vậy mà không giới thiệu sớm” Toàn nói, ánh mắt hướng về Ngọc Uyển khiến cô ta không tự nhiên.

“Em tên là Vương Nguyên phải không? Nhìn em đẹp thế mà trước giờ chưa từng gặp, cái tên Hiểu Phong giấu kĩ quá” Lưu Chí Hoành nói.

“Hi người đẹp” Lộc nhìn Ngọc Uyển đang thẹn thùng.

Vương Nguyên vẫn không có biểu cảm gì, cậu thoải mái ngồi xuống vắt chéo chân. Hiểu Phong và Ngọc Uyển ngạc nhiên, cậu em trai của bọn họ lần đầu tiên đến những nơi như thế này mà chả có tí sợ hãi hay ngại ngùng gì hết sao? Nó vốn rất nhút nhát mà?

Toàn, Lộc và Lưu Chí Hoành thì lại nghĩ rằng cậu nhóc này bạo quá rồi. Bọn họ căn bản không hiểu, Vương Nguyên cậu đã quá quen thuộc với những nơi đen tối như những nơi này rồi. Lúc ở Dargon cậu cũng đã nhiều lần phải làm giao dịch trong môi trường còn đen tối hơn nhiều. Ma tuý sao? Cậu đã từng thử nhưng vì nó ảnh hưởng đến lí trí nên cậu đã cai. Cậu là vậy nghiện được sẽ cai được.

“Em gái hít thử không” Toàn hướng nhìn về Ngọc Uyển tay cầm 1 gói thuốc trắng.

“Cậu dám để em gái mình dùng loại đó mình sẽ bẻ gãy tay cậu” Hiểu Phong vội ngăn cản

“Ây dà, làm gì mà dữ thế?” Toàn bĩu môi.

“Biết sao được, không bẽ gãy tay cậu thì mẹ mình cũng bẽ gãy tay mình” Hiểu Phong cười.

Ngồi khoảng 15 phút Ngọc Uyển thấy khó chịu trong người nên đã đi ra ngoài hóng gió, khoảng chừng 5 phút sau Toàn và Lộc cũng đi theo.

Đương nhiên Vương Nguyên thu hết tất cả vào mắt và thừa biết bọn họ định làm gì, cậu quay sang Hiểu Phong thấy anh ta đang cười nói vui vẻ với người đẹp. Nhìn sang Lưu Chí Hoành thì thấy anh ta đang đánh nhạc với DJ.

Ngoài cửa POP Ngọc Uyển lảo đảo bước chân bước ra ngoài. Không biết tại sao khi uống xong ly rượu cô ta cảm giác trong người mình hình như có một ngọn lửa đang cháy, cô ta bắt đầu có khao khát, bắt đầu có ảo giác.

“Người đẹp, đi đâu mà vội thế” Toàn và Lộc ép Ngọc Uyển vào tường

“Em cảm thấy trong người khó chịu sao? Vậy để anh giúp em dễ chịu lại” Lộc cười bỉ ổi

“Em đừng lo, nóng một tí nữa em sẽ rất thích thôi” Vừa nói 2 người lao tới Ngọc Uyển, vì đây là chỗ vắng người nên bọn họ cũng không nể nang gì.

“Đυ.ng vào chị ấy thử xem” Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Vương Nguyên vang lên, cậu thong thả khoanh tay tựa lưng vào tường nhìn 2 nam nhân kia.

“Thì ra em đây cũng có tầm quan sát đến như vậy lại nhìn ra bọn anh bỏ thuốc sao? Em cũng muốn tham gia sao? Vừa vặn chúng ta đủ 4 người. Anh không ngại nam nam đâu” Toàn nói.

“Một là 2 người bỏ bàn tay dơ bẫn của 2 người ra khỏi người chị tôi. Hai là… 2 cánh tay của 2 người sẽ không cánh mà bay” Vương Nguyên lạnh lùng nói.

“Mỹ nam, em đang hù doạ ai? A… ”

Không đợi bọn chúng nói hết lời Vương Nguyên đã nhanh còn hơn gió lao tới tát cho 2 người mỗi người một bạt tai.

“Mày, mày… xông lên” 2 người đồng loạt tiến lên.

Toàn vung tay về phía Vương Nguyên, cậu lập tức chụp lấy tay hắn bẻ theo hướng ngược lại khiến những tiếng răng rắc của xương vang lên. Lộc giơ chân định đá Vương Nguyên nhưng cậu né rất nhanh và dùng tay đánh mạnh vào nguyệt trên sóng lưng hắn đồng thời cậu đưa chân đá vào hạ bộ của 2 tên kia. Muốn chơi gái? Được. Để xem sau đêm nay chúng còn cơ hội không.

Toàn và Lộc ôm hạ bộ của mình kiêu la thảm thiết. Vương Nguyên mặc kệ 2 người nằm dưới đất tiến tới chỗ Ngọc Uyển đang bất lực dựa vào tường, đôi mắt cô ta nữa khép nửa mở, dưới tác dụng của xuân dược dáng vẻ cô ta vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Lưu Chí Hoành và Vương Hiểu Phong cũng chạy tới nhìn thấy Toàn và Lộc nằm dưới đất la lớn thậm chí còn chảy nước mắt thì hoảng hồn lại nhìn qua Vương Nguyên, cậu đang đứng cạnh Ngọc Uyển, sắc mặt vô cảm nhìn Ngọc Uyển.

Thật ra nếu Vương Nguyên không có việc phải nán lại nhà họ Vương, không phải Vương Ngọc Uyển thường ngày đối tốt với cậu thì cậu cũng chẳng giúp cô đâu. Thật không hiểu nổi trên đời lại có một cô gái ngốc đến vậy. Bị bỏ thuốc mà trong quá trình uống vẫn không hay biết gì. Lúc nãy Vương Nguyên định mặc kệ cô ta nhưng cuối cùng lại ra tay cứu. Xem ra sau khi trọng sinh cậu thật sự có chút tình người rồi.

“Dìu chị ấy đi” Vương Nguyên quay lưng về phía Vương Hiểu Phong nói.

Vương Hiểu Phong đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, anh không biết sao 2 người kia lại thành ra như vậy. Là tại Vương Nguyên đánh? Không thể nào, cậu em trai của anh sức lực không có làm sao có thể….

Vương Nguyên cùng Vương Hiểu Phong dìu Vương Ngọc Uyển lên xe rồi phóng đi nhưng cậu không biết mọi hành động của cậu đã bị một đôi mắt màu đen sắc bén thu lại.

Sau khi về nhà Vương Nguyên về phòng như chẳng có gì xảy ra, Vương Ngọc Uyển được Mộng Lan chăm sóc còn Vương Hiểu Phong thì bị Vương Luân kéo vào phòng mắng một trận.

Hiện giờ mối lo lắng duy nhất của Vương Nguyên chính là Dargon. Cậu hiện giờ thế lực không có sức mạnh không có nếu quay trở về Dargon nói ra chuyện cậu trọng sinh thì liệu có ai tin không? Chắc chắn là không, anh em trong Dargon điều là những tinh anh trong tinh anh mà Vương Nguyên cậu cất công chọn lọc cùng huấn luyện, họ làm sao tin vào những chuyện hoang đường này?

Không có cậu, Hắc Ưng và Vương Kì có thể trụ được không? Vương Kì còn quá trẻ con không hiểu sự đời Hắc Ưng thì cậu an tâm hơn, ít ra họ đã theo cậu nhiều năm.

Người nhà họ Vương đối xử với cậu rất tốt nhưng có không thể cứ tiếp tục như vậy mà ở lại đây. Cậu còn Dargon, còn thù cha còn rất nhiều chuyện phải gánh vác.

Vương Nguyên nhớ lại lúc trước khi cậu bắt đầu tiếp quản Dargon. Đối diện với một số người không phục, cậu đã cho bắt đầu đợt thanh tẩy quy mô lớn trong Dargon.

Dargon có thế lực khá lớn trên thế giới, các bang phái con của Dargon rải rác ở Châu Á.

Khi tiếp quản cậu đều phân chia đồng đều lợi nhuận cho các bang phái con trên thế giới nằm trong phạm vi thế lực của cậu. Cậu đã dần dần từng bước nắm được quyền quản lí cục diện Dargon đang tán loạn. Chỉ trong vòng mấy năm, các bang phái con ở các nơi nước đều bị thu phục

Vương Nguyên chưa từng sợ có người trả thù mình vì cậu biết rõ trên thế giới này. Dù là Hắc đạo hay Bạch đạo thì những người muốn lấy mạng cậu vẫn không đếm xuể. Khi cậu ngồi lên vị trí tối cao này thì cậu cũng đã chuẩn bị tất cả.

Muốn gϊếŧ cậu? Vậy phải xem người đó có năng lực không?

—End_Chương_6—

Nhớ vote nha mấy tềnh êu của tui. Đọc chùa là tui không vui đâu!!!