Chương 4: Nhẹ nhàng xuất hiện - Vương Tuấn Khải

Ngày 4 Tháng 7 Năm 2020

Thiên Tỉ vẫn không hề chú ý đến mình. Mình thấy cậu ấy đi cùng với những nữ sinh khác mình rất buồn. Mình thật sự thích cậu ấy nhưng mặc dù mình như thế nào cậu ấy vẫn không hề nhìn lấy mình một cái. Na Na vẫn luôn đe doạ nếu dám đυ.ng tới Thiên Tỉ của cô ấy, cô ấy sẽ đánh chết mình.

Trang nhật kí tới đó thì hết. Vương Nguyên nghĩ sao trên đời lại còn người ngu ngốc như Nguyên Nguyên nhỉ? Thích thì nói ra sao phải viết vào nhật kí? Dịch Dương Thiên Tỉ đó có gì tốt đâu? Chỉ là một tên phá gia chi tử không đáng nói. Vương Nguyên cậu đây vốn kiếp trước có sắc đẹp cùng thân hình của người mẫu, không chỉ phụ nữ mà ngay cả đàn ông quỳ dưới chân cậu, cậu còn chưa hề để ý tới, một tên công tử đào hoa cậu chẳng xem là gì.

Vương Nguyên tắt máy tính lên giường đi ngủ đã 8 giờ.

Vương Nguyên liên tiếp mơ thấy một loạt những giấc mơ.

Cậu mơ thấy mẹ dẫn một cậu bé 4 tuổi, cậu bé đó chính là cậu, cùng đi mua sắm. Mơ thấy mẹ mỉm cười với cậu.

Tiếp đó, cậu mơ thấy cha và ông nội nằm giữa một vũng máu, trên người bị vết đạn bắn, cha cậu đưa tay về phía cậu như muốn nói gì sau đó ông nhắm mắt và cánh tay buông thỏng xuống.

Tiếp đó cậu mơ thấy mình một mình lúc ở trong rừng rậm Amazon….

—5:00 AM—

Vương Nguyên ngồi dậy vệ sinh cá nhân, cả quá trình sắc mặt cậu vẫn vô cảm. Đã từ rất lâu rồi, cậu không còn nằm mơ nữa nhưng sau hôm nay lại nằm mơ thấy những giấc mơ lúc còn nhỏ? Không lẽ do nơi đây khiến cậu có cảm giác an toàn sao? Không lẽ do cậu rất lâu không được nếm trải mùi vị gia đình sao?

Vương Nguyên tiến hành chạy bộ quanh công viên, cậu âm thầm ra khỏi nhà vào sáng sớm nên không ai biết cậu đi đâu.

Cậu mặt một chiếc áo thun màu đen, một chiếc quần thun dài màu đen và tai nghe MP3 màu trắng.

Vương Nguyên thật sự không hài lòng dù chỉ một điểm nhỏ trên cơ thể của Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên tuy có ngũ quan rất chuẩn (giống cậu) nhưng nó lại bị vùi lấp rất kĩ phía sau lớp da ngâm ngâm, gương mặt nhợt nhạt lúc nào cũng như là thiếu sức sống, thân hình gầy thấy được xương. Mặc dù chân khá dài nhưng do suy dinh dưỡng nên trông cậu chỉ tầm 1m77

Vương Nguyên cậu kiếp trước nước da trắng ngần, ngũ quan tuyệt mỹ chiều cao cũng là 1m82. Cậu được xưng tụng là lão đại đẹp nhất trong lịch sử của thế giới ngầm. Cậu không bao giờ chấp nhận mình sống với một thân thể yếu ớt như vậy. Cậu nhất định phải rèn luyện.

Cậu vừa chạy vừa bật nhạc MP3 hết cỡ. Chìm đắm trong thế giới âm nhạc, cậu cứ thể mà chạy, không biết điểm dừng.

Vương Nguyên chạy được nữa đường thì gặp Dịch Dương Thiên Tỉ chạy hướng ngược lại. Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục công việc chạy bộ.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cậu thì liền đổi hướng chạy cùng hướng và ngang với cậu

“Xin chào, cậu tên là Vương Nguyên phải không?” Dịch Dương Thiên Tỉ vừa chạy vừa hỏi.

Vương Nguyên không trả lời, chân thì vẫn chạy. Trong lúc cậu rèn luyện ghét nhất có người khác đến làm phiền mình. Nếu không phải xung quanh có người cậu đã 1 tay gϊếŧ chết tên công tử đào hoa này.

Dịch Dương Thiên Tỉ biết cậu phải chạy bộ, không trả lời được nên cũng không hỏi thêm. Trước đây những cô gái không thuộc hàng mỹ nhân thì đừng hòng khiến anh ta chú ý tới dù chỉ nửa con mắt chứ đừng nói đây lại là một nam nhân. Nhưng không biết sao hôm qua nhìn Vương Nguyên bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp mà vẫn thản nhiên, bình tĩnh, cao ngạo thì anh ta liền chú ý đến cậu. Hôm nay gặp cậu ở đây âu cũng là do sự trùng hợp.

Sau khi chạy xong 1 vòng, Vương Nguyên đi bộ thư giãn. Suốt chặn dường Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn đi theo không nói lời nào tới khi cậu nghỉ chạy mới hỏi

“Cậu tên Vương Nguyên phải không?”

Vương Nguyên không nhìn đến Dịch Dương Thiên Tỉ dù chỉ một cái. Dư thừa, một câu hỏi quá dư thừa.

Vương Nguyên đi thẳng ra chiếc Ferrari màu đỏ rời khỏi công viên, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng nhìn theo chiếc xe. Đây là lần đầu tiên anh ta bị xem như không khí thật là, vừa tức vừa buồn cười.

Về tới nhà là 6 giờ sáng, vừa bước chân vào nhà già trẻ lớn bé trong nhà đã nhào tới mỗi người nói một câu

“Nguyên Nguyên con đi đâu thế hả? Làm mẹ lo lắng muốn ngất đây?”

“Nguyên Nguyên mới sáng sớm con đi đâu?”

“Nguyên Nguyên, em có bị sao không?”

“Nguyên Nguyên em làm anh không ngủ tiếp được đây này, ruốt cuộc đã đi đâu?”

Dưới những câu hỏi đó nếu là lúc bình thường cậu nhất định sẽ tử hình từng người một. Cậu đi đâu làm gì có cần phải thông báo với bọn họ không? Nhưng nghĩ lại, bây giờ cậu đang sống với thân phận là người nhà bọn họ, biểu hiện cũng không nên quá đáng.

“Đi tập thể dục” Vương Nguyên trả lời ngắn gọn.

Bốn người như đi đóng đinh tại chỗ không nói được lời nào.

Đi tập thể dục? Trời đất, Nguyên Nguyên của bọn họ đi tập thể dục? Gần đây thằng bé làm sao không biết, luôn có hành động lạ thường.

Vương Nguyên đi vào phòng tắm sau đó thay đồng phục đến trường.

Vào lớp cậu không nói chuyện với bất kì ai ngồi vào chỗ đeo MP3 nhìn chằm chằm vào Ipad.

Cậu đăng nhập vào hệ thống bộ lưu trữ của Dargon, bộ lưu trữ này chỉ có Hắc Ưng, Vương Kì và cậu biết mà thôi lí. Lí do là vì trong đây có những thông tin liên quan đến vấn đề sinh tồn của Dargon. Hệ thống này được cài những thủ thuật và phần mềm chống hack cực kì tinh cho nên hệ thống này là an toàn tuyệt đối.

Thông tin cho hay, số lượng vũ khí lưu trữ cho đợt hàng lần này đang bị Lâm Gia gây bất lợi. Sau vụ nổ Lâm Gia không ngừng gây bất lợi cho Dargon nhưng với thực lực hiện giờ của Dargon chắc chắn không thành vấn đề, ít ra còn có thể trụ được một khoảng thời gian nữa.

“Reng…”

Chuông vào lớp vang lên nhưng ở cái lớp 11A lại giống như một câu thuật ngữ mà thầy cô hay dùng để miêu tả là “cái chợ”

Giáo viên chủ nhiệm đi vào, cô giáo có gương mặt khá hiền hậu, dường như đã quen với việc mình bị cả lớp “ngó lơ” nên sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Chào các em”

“Cái này của tao”

“Ê,tao thắng rồi…chung đi, chung đi”

“….”

Căn bản là không có ai chú ý đến cô giáo, ngay cả Vương Nguyên cũng chỉ tập trung vào Ipad nên cũng không buồn nhìn cô giáo một cái.

Bị cả lớp ngó lơ như thế cô giáo chủ nhiệm chỉ cười khổ rồi ngậm đắng mà nói tiếp

“E hèm, lớp chúng ta hôm nay có một bạn mới”

Lúc này cả lớp mới im lặng quay về phía cửa.

Cô giáo mỉm cười nhìn về phía cửa nói

“Vào đi em”

Từ cửa, một chàng trai cao 1m85 bước vào. Nhìn gương mặt chàng trai này nữ sinh trong lớp chỉ có thể thầm tán thưởng một câu.

Đẹp trai quá. Đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén lạnh lùng trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà là vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như diêm la dưới địa ngục.

“Vương Tuấn Khải. Xin chào”

Anh chỉ nói ngắn gọn, nhưng giọng nói trầm thấp của anh khiến các nữ sinh như là sướиɠ đến phát điên. Trong lúc nói, vô tình các nữ sinh phát hiện ra 2 chiếc hổ nha của anh.

Cô giáo mỉm cười, lúc còn ở dưới văn phòng thì bà đã quen với việc Vương Tuấn Khải nói rất kiệm lời rồi

“Vương Tuấn Khải, em ngồi bàn cuối của dãy 2”

Vương Tuấn Khải gật đầu, không nhiều lời. Tiến lên về chỗ ngồi.

Chỗ của Vương Tuấn Khải giáp với chỗ ngồi Vương Nguyên. Chỗ của cậu là dãy 1 bàn cuối còn của anh là dãy 2 bàn cuối.

Khi Vương Tuấn Khải về chỗ ngồi Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy 1 hơi thở rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Hơi thở này quen thuộc ở chỗ nó là loại hơi thở cường thế, bá đạo mà tàn khốc, những loại hơi thở này rất giống với cậu. Còn xa lạ ở chỗ loại hơi thở này đến từ người không liên quan đến cậu.

Vương Nguyên mặc kệ, cúi đầu vào Ipad một lúc lâu sau đó tắt Ipad và tháo dây MP3 trên tai xuống, khoanh tay nhìn lên bảng xem cô nói gì cho đỡ nhàm chán.

Đối với cậu những kiến thức này giờ đây đã dễ như làm toán lớp 2 rồi.

Lại nghĩ đến người vừa mới vào lớp, Vương Nguyên nhìn qua anh ta. Vương Tuấn Khải vẫn ngồi yên không nói chuyện với ai.

Nhà họ Wang thì Vương Nguyên có nghe qua. Wang Thị là cửa hàng Đá Quý đứng đầu trong top 10 thế giới còn nhà họ Vương đứng thứ 2.

—End_Chương_4—

11/05/2018

💞💞 Vote + Follow + Cmt 💞💞