Tiến vào Wang Gia, Vương Nguyên nhìn thấy Vương Viễn đang ngồi trên chiếc xe lăn, Hạo Nhiên đang đứng một bên nhìn Vương Nguyên như thể nhìn thấy người hành tinh.
Vương Viễn mỉm cười, nhìn về phía cậu
“Vương lão đại đến thăm quả là vinh hạnh, thật ngại quá, tôi không đi lại thuận tiện.”
Vương Nguyên nhìn Vương Viễn, ông ta có gương mặt hiền hậu nhưng trên đó cũng có những dấu vết của sự khắc khổ của một người tuổi xế chiều.
Vương Nguyên vốn dĩ trước giờ rất kính trọng người lớn tuổi, giọng nói cậu cũng bớt đi một vài phần băng lãnh
“Vương lão gia không cần khách sáo.”
Vương Viễn mỉm cười
“Mời ngồi”
Nghe danh chàng trai này đã lâu thật không ngờ quả là có khí chất của một người ngồi ở vị trí tối cao.
“Không biết hôm nay Vương lão đại đến đây có việc gì?”
“Chúng tôi muốn xin phép Vương lão gia một việc, sắp tới có một số việc quan trọng cần sử dụng đường biển ở khu vực vùng biển của Thái Bình Dương, tôi đến đây là mong ngài có thể cho thuộc hạ tạm thời ngừng khai thác khoáng sản ở đây vài ngày” Vương Nguyên thẳng thắng nói ra điều mình muốn.
Sự hài lòng của Vương Viễn với Vương Nguyên lại tăng thêm một bậc, tuổi còn trẻ nhưng rất biết cách nói chuyện, không vòng vo, đây mới đúng là người làm việc lớn.
“Nếu Dargon muốn sử dụng thì đương nhiên tôi không từ chối, nhưng hiện giờ tiến trình khai thác ở Biển Đông vẫn chưa hoàn thành, không thể cắt ngang được.”
“Không sao, chúng tôi cũng không dùng vội.”
“Vương lão đại, tôi vẫn có một yêu cầu.”
Vương Viễn nói, tuy nói rằng giúp đỡ Dargon là một điều vinh dự nhưng cả hai ở hai giới khác nhau, nếu hợp tác chẳng qua chỉ là lấy lợi ích làm điểm chung.
Vương Nguyên đương nhiên biết điều này, cậu gật đầu im lặng chờ Vương Viễn nói tiếp.
“Hiện chúng tôi đang tập trung khai thác dầu khí ở xa bờ nếu có thể mong rằng lão đại có thể một số thuộc hạ của tôi đi theo.”
“Không thành vấn đề” Vương Nguyên lập tức gật đầu, sau đó nói tiếp, “Tôi cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ, hiện nay cũng có một số việc tôi cần sự giúp đỡ của luật sư Trần, Vương lão gia có thể tạm thời giao người của mình cho tôi một thời gian?”
“Được” Vương Viễn cười sản khoái.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi, Vương Nguyên hoàn toàn không có tâm lý theo kiểu “đang nói chuyện với cha chồng tương lai”, cậu chỉ thêm vài phần kính trọng với Vương Viễn. Trong thế giới tình yêu của cậu và Vương Tuấn Khải chỉ cần hai người yêu nhau, sự xuất hiện của người khác điều là đồ thừa.
Vương Nguyên vừa ra khỏi căn biệt thự, đôi mắt cậu liền dừng trên một đám người đứng cách đó không xa.
Đám người Vương Hiểu Phong hoang mang nhìn cậu, nhìn không chớp mắt như đang chiêm ngưỡng một vật thể lạ.
Vương Tuấn Khải và Hạo Nhiên cũng đi theo Vương Nguyên ra ngoài, cậu chỉ lãnh đạm nói
“Lên xe.”
Không ai dám nói hai lời như thể sợ bị ‘xử bắn’…
—End_Chương_36—
💞💞💞
😂😂😂 Nhớ vote nha 😘😘😘