Chương 1: Xuyên Qua

— Bắc Kinh —

Một hàng xe Lamborghini khoảng 10 chiếc lần lượt đậu vào mép đường. Các chiếc xe lần lượt mở cửa, khoảng 40 vệ sĩ mặt áo vest đen và đeo kính đen cực kì chỉnh tề. Sắc mặt người nào cũng lạnh lùng không có một chút tình cảm.

Mọi người xung quanh tò mò nhìn theo hướng 1 chiếc xe vẫn chưa mở cửa, họ đoán nhân vật trọng đại chắc chắn ngồi trong xe đó.

Từ trên chiếc xe thần bí kia 4 chàng trai mặc đồ đen đi xuống. Họ là Hắc Ưng gồm Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hán. Là thuộc hạ đắc lực của lão đại – Vương Nguyên được mọi người trong thế giới ngầm tôn kính với biệt danh Roy Wang.

Nhìn thấy Hắc Ưng bước xuống mọi người ở đây điều biết được người trong xe là ai, bọn họ lập tức biết điều mà im lặng. Quả nhiên, từ trên xe bước xuống là một chàng trai. Cậu mặc bộ đồ bóng màu đen, quần dài bó sát chân, gương mặt ngũ quan đẹp mắt lại sắc sảo, ánh mắt của cậu khi nhìn qua từng người ở đây khiến cho họ không rét mà lại run.

Trong ngôi biệt thự một hàng dài vệ sĩ chạy ra xếp thành hai hàng nhường đường cho một người đàn ông khoảng 30 tuổi, gương mặt cực kì ma mị, ngũ quan cực chuẩn đúng chất một mĩ nam. Người đàn ông mặt bộ đồ vest màu xám trông cực kì lịch lãm. Đến trước mặt cậu lịch sự nói chuyện.

“Thật rất vinh hạnh hôm này được Vương Lão Đại đến thăm.”

“Lâm Lão Đại, anh cũng khá kiêu căng đấy. Lão đại nhà chúng tôi đến cả buổi mới thấy bóng dáng anh.” – Triệu Hổ, một anh chàng tóc vàng gương mặt có vài phần trẻ con không nghiêm chỉnh.

Lâm Lão Đại cười trừ, Lâm Khôi là lão đại của Lâm Gia, thế lực chỉ thua có bang Dargon của Wang Wang Gia, anh ta trước mặt Vương Nguyên chỉ có thể a dua nịnh hót.

“Đâu có, tôi nào dám có ý phách lối trước mặt Vương Lão Đại. Vương Lão Đại xin mời, vào trong”. – Vừa nói Lâm Khôi vừa tránh đường cho Vương Nguyên đi vào.

Đường phố lại trở nên ồn ào bàn tán, người dân ở đây thừa biết Lâm Gia và Wang Wang Gia luôn là đối thủ không đội trời chung, hôm nay sao lại cùng nhau ngồi nói chuyện?

—Khoảng 30 phút sau—

“Đoàng”

Một tiếng nổ lớn làm đổ sập ngôi biệt thự khang trang. Sau đó là ba tiếng nổ kế tiếp khiến mùi máu tanh tràn ngập cả không khí.

— Kì tích bắt đầu từ đây—

—Trong 1 căn phòng rộng lớn—

Vương Nguyên mơ hồ có ý thức trở lại. Cậu đang nằm trên 1 chiếc giường rất mềm mại, nhìn xung quanh thì phát hiện đây là một căn phòng rất đẹp, rộng và sang trọng.

Cậu cố gắng nhớ lại, khi đó cậu cùng Lâm Khôi vào bàn chuyện về đợt vũ khí kế tiếp trong lúc bàn chuyện bỗng nhiên căn biệt thự phát nổ. Người của Lâm Gia đã chừa lại đường thoát nên họ không bị gì cả nhưng…thuộc hạ của cậu lại bị nạn, có người chết có người bị thương. Trước đó Hắc Ưng vẫn đứng ngoài cửa nên chắc bọn họ chỉ bị thương nhẹ. Còn cậu ngồi ngay vị trí đặt bom nên đã bị nổ đến xương cốt không còn.

Nhớ ra mọi chuyện, cậu lập tức nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.

Đây là đâu?

Không phải mình đã chết rồi sao?

Cậu đứng lên đi một vòng căn phòng, căn phòng này khá sáng sủa và đẹp. Có đầy đủ các thiết bị hiện đại, tivi, máy tính, máy lạnh, tolet riêng, tủ lạnh, tủ sách chứa đầy những cuốn truyện tranh Doremon, Conan… gì thế này? Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình lại nhìn thấy những loại sách ngây thơ đến thế.

Tình cờ cậu đi đến trước giương. Thấy người trong gương có dung mạo có chút giống mình nhưng lại xanh xao và yếu ớt. Bàn tay trước kia có vài vết trai sần thì bây giờ là bàn tay nõn nà, mềm mại.

Cậu giật mình, tự hỏi cậu là được trọng sinh hay đã xuyên qua thế giới song song nào đó?

Những chuyện này trước đây có chỉ xem là trò cười nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra trên bản thân cậu. Nếu vậy đây là đâu? Cậu hiện giờ là ai? Thân phận là gì? Chủ nhân thân thể này là còn sống hay đã chết?

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu cho tới khi Vương Nguyên nhìn thấy 1 hộp thuốc an thần bị sử dụng với liều lượng quá liều đặt trên bàn thì cậu mới phát hiện ra thì ra chủ nhân của thân thể này đã tự tử.

Vương Nguyên mở cửa phòng, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh. Nơi cậu đang ở là trên lầu. Cậu đi xuống cầu thang thì gặp một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ nâu đi đến cạnh cậu

“Thiếu gia, người có cần dùng gì hay không?”

Vương Nguyên nhíu mày nhìn người đàn bà trước mắt. Bà ta tuổi tác khoảng 40 trên mặt đã lộ ra nếp nhăn, đường nét trên gương mặt bà ta khá hiền hậu, bà ta gọi cậu là thiếu gia vậy chắc là người làm trong nhà.

“À, tôi muốn uống trà” Vương Nguyên nói.

“Dạ, thiếu gia ngồi đợi, tôi sẽ lập tức đi làm” Người đàn bà kia lui xuống.

Vương Nguyên đi men theo hành lang tới phòng khách. Căn biệt thự khá rộng, có rất nhiều vệ sĩ và người làm, người nào gặp cậu điều cuối đầu cung kính nói “Tam đại thiếu gia”

Trong phòng khách, Vương Nguyên nhìn thấy một người con trai khoảng 20 tuổi đang ngồi nhìn vào Ipad, tai đeo MP3, bộ dạng anh ta không được chững chạc cho lắm. Ngũ quan cân đối, dáng người thì đủ tiêu chuẩn người mẫu, có điều ở trong lòng anh ta còn có một cô gái tóc đỏ, ăn mặc rất thiếu vải lại có thân hình nóng bỏng gương mặt nũng nịu nhìn anh ta.

Ngoài ra còn có một người con gái khác. Người đó đang ngồi ăn đào, hình như đang xem tài liệu gì đó. Cô có dáng vẻ rất chăm chú khá giống con mọt sách, ngũ quan dễ nhìn, khá trong sáng, dáng người khoảng 1m68.

Nhìn thấy Vương Nguyên bước vào, 3 người liền ngẩng đầu nhìn. Chàng trai nhìn thấy Vương Nguyên chỉ nhìn qua một cái rồi lại cắm đầu vào Ipad. Cô gái tóc đỏ trong lòng anh ta thì khá hoảng hốt như là nhìn thấy ma hiện hình vậy. Người con gái ngồi sofa lại ngoắc Vương Nguyên về phía mình. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào

“Nguyên Nguyên, lại đây ngồi.”

Vương Nguyên đang thu hết những biểu hiện của mọi người vào trong mắt nên không để ý đến câu nói của cô gái. Với lại, ‘Nguyên Nguyên’ là ai, cậu đâu biết.

“Vương Nguyên, mau đến đây ngồi” Cô gái lớn giọng.

Vương Nguyên quay lại nhìn cô gái, cậu khẽ nhíu mày. Vương Nguyên? Thì ra thân thể này cũng tên Vương Nguyên mà người thân thường gọi là Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên? Cái tên thật khó nghe. Cậu bước tới chỗ cô gái kia ngồi xuống.

“Nè, ăn đào đi mới hái trên cây xuống đó” Cô gái đưa dĩa trái cây trước mặt Vương Nguyên, Vương Nguyên lấy một miếng.

“Sao vậy? Hôm nay sao im ru vậy? Có chuyện gì nói chị nghe” Cô gái hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

Chị? Thì ra đây là nhị đại tiểu thư của căn biệt thự này

“Không có gì, chỉ thấy hơi mệt, buồn ngủ chút thôi.”

Vương Nguyên quả thật thấy buồn ngủ bởi vì thân thể này vốn dĩ chịu sự tác động của thuốc an thần một thời gian, tuy rằng đã dần hết thuốc nhưng vẫn còn rất mệt.

“Tam đại thiếu gia, trà của cậu” Người đàn bà khi nãy cung kính đặt ly trà trước mặt Vương Nguyên.

“Choang” người con gái tóc đỏ ngồi trong lòng làm đổ ly nước của cô ta khiến ly thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Như Lan, em sao vậy? Làm trò gì thế?” Người con trai không vui nói.

“Anh Hiểu Phong, em xin lỗi… ” Cô gái tên Như Lan ríu rít xin lỗi.

“Đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp đi” Hiểu Phong quay qua quát với đám người làm.

“Dạ, đại thiếu gia” Hai người làm tiến lên lau dọn.

Vương Nguyên quan sát cô gái tóc đỏ tên Như Lan này, ngay từ lúc đầu nhìn thấy cậu thì cô gái này đã hoảng hốt như gặp được ma vậy. Rốt cục chủ nhân thân thể này và cô ta có quan hệ gì? Còn người con trai tên Hiểu Phong kia chắc là anh trai của cậu và người con gái ngồi kế cậu.

“Đúng là cô gái không có giáo dục, đến nhà người khác mà làm vỡ đồ như vậy” Cô gái ngồi cạnh Vương Nguyên dùng giọng điệu chua chát nói.

“Anh, người ta đã xin lỗi rồi sao cô ấy cứ chấp nhặt vậy?” Như Lan nũng nịu trong ngực của Hiểu Phong.

“Ngọc Uyển, em cũng đừng nhỏ nhặt như vậy. Chỉ vỡ có một cái ly thôi có cần làm to chuyện không?” Hiểu Phong vẫn chú tâm vào Ipad nói

“Anh, con nhỏ này thật sự không xứng đáng bước vào nhà chúng ta. Hôm nay nó ngồi tại đây là một đặc ân lớn với nó cũng là sự sỉ nhục lớn đối với chúng ta rồi” Ngọc Uyển nói, giọng nói đầy phẫn nộ.

“Anh cảnh cáo em, xét về thân phận Như Lan là bạn gái anh cũng là chị gái em. Tốt nhất em đừng quá đáng” Hiểu Phong nghiêm giọng.

“Em quá đáng? Cái gì mà quá đáng chứ? ‘Chị gái?’ Cô ta có tư cách sao?” Nói rồi Ngọc Uyển kéo tay Vương Nguyên lên lầu.

Ở trong phòng, Vương Nguyên và Ngọc Uyển nói chuyện.

“Nguyên Nguyên, vừa rồi em nói không khoẻ, bây giờ đỡ hơn chưa?” Ngọc Uyển dịu dàng hỏi, ngữ điệu khác hẳn với cái giọng nói chanh chua và tức giận lúc nãy.

“Đỡ hơn rồi” Vương Nguyên gật đầu.

“Thật là, thằng nhỏ này chưa một ngày khiến chị và cha mẹ yên tâm. Từ nhỏ đã ốm yếu bệnh hoạn suốt” Ngọc Uyển cắn môi.

“Chị, sao anh lại nóng tính như vậy?”

Vương Nguyên hỏi. Cậu cần phải khéo léo đặt ra câu hỏi sao cho không bị nghi ngờ cũng cần biết một chút về hoàn cảnh của cổ thân thể này.

Ngọc Uyển thở dài, “Em không biết sao? Từ nhỏ tới giờ anh ấy luôn như vậy, vì con đó mà dám mắng cả em gái mình.”

“Vậy cha mẹ đâu?”

“Vương Nguyên, em hỏi gì lạ thế? Cha mẹ đã đi nghĩ mát ở Australia 3 ngày rồi còn gì? 2 ngày nữa mới về”

Ngọc Uyển sờ trán Vương Nguyên

“Em sao thế? Có phải bệnh tới lú lẫn rồi không?”

“Không sao, em muốn ngủ”

“Được vậy em nghỉ ngơi đi.”

Ngọc Uyển đứng lên ra ngoài. Vương Nguyên ngồi ở trên bàn nghĩ ngợi một số chuyện.

Cậu gặp chuyện như vậy, vậy thì Dargon và Wang Wang Gia sẽ do ai quản lí? Nếu là Hắc Ưng thì cậu đặc biệt yên tâm về bọn họ. Còn nữa, Lâm Gia định giở trò gì mà lại cả gan ám sát cậu? Cậu tuyệt đối không thể không điều tra vụ này tuy nhiên hiện giờ cậu phải khắc khe với cái thân thể gầy tong teo này.

Trong lúc suy nghĩ bất giác mắt cậu nhìn qua laptop để trên bàn. Cậu mở màn hình Laptop, nhìn thấy 2 mục. Một mục mang tên ‘Thông tin”, mục còn lại mang tên “Nhật Kí”

Cậu mở ra file thông tin về gia đình thì phát hiện file này cài mật khẩu. Nhưng nó không làm khó được Vương Nguyên cậu. Cậu là ai? Lão đại của thế giới ngầm, là Roy Wang mà mọi người kính sợ. Để ngồi lên được vị trí đó không phải chỉ nhờ vào vận khí. Những loại hacker chuyên nghiệp cậu đã từng học qua. Mở mật khẩu máy tính? Trò trẻ con.

Bàn tay cậu múa trên bàn phím liên tục nhập các dãy số lập trình dài đăng đẳng và rất khó nhớ.

Chưa đầy 3 phút, mật khẩu đã hiện ra trên màn hình: “Hoàng tử Dịch Dương Thiên Tỉ”

“Dịch Dương Thiên Tỉ?”

Vương Nguyên chậm rãi đọc từng chữ một. Chàng trai này là ai? Xem ra cổ thân thể này rất thích anh ta.

Vương Nguyên mở file ‘thông tin’. Thì ra đây là thông tin sản lượng của toàn bộ tập đoàn Vương Thị.

Vương Nguyên nghiêm túc xem kĩ thông tin, thì ra Vương Thị là tập đoàn đá quý đứng thứ 2 trong top 10 thế giới sau Wang Thị. Vương Thị sản xuất các mặt hàng đá quý khá được ưa chuộng trong gần 2 năm gần đây sản lượng đến tới hàng nghìn tỉ nhân dân tệ.

Vương Gia ở Trùng Khánh. Từ đây ra tới Bắc Kinh – nơi ở kiếp trước của cậu tính ra cũng không quá xa xôi.

Trong gia đình có 4 người con, 2 gái 2 trai.

Con trai lớn là Vương Hiểu Phong (20 tuổi) – người thừa kế hợp pháp của tập đoàn.

Con gái lớn là Vương Ngọc Uyển (18 tuổi) – Nhị đại tiểu thư họ Vương.

Con trai thứ là Vương Nguyên (17 tuổi) – Tam đại thiếu gia họ Vương

Con gái út là Vương Yến Nhi (17 tuổi) – Tứ đại tiểu thư họ Vương

Vương Nguyên và Vương Yến Nhi là song sinh khác trứng. Chính vì thế Vương Nguyên từ bé sức đề kháng đã yếu, dễ bị bệnh.

Đứng đầu nhà họ Vương là Vương Luân và Mộng Lan – Nam/nữ chủ nhân của nhà họ Vương.

Xem xong thông tin thì Vương Nguyên phần nào hiểu rõ thông tin của nhà họ Vương.

Cậu tiếp tục mở lên File ‘Nhật Kí’. Thông tin bên trong khá là đầy đủ từ ngày 18/5 năm ngoái đến ngày hôm qua là 15/7/2020.

—–

Đôi lời giải thích:

_ Kiếp trước của Vương Nguyên (21 tuổi): xuất thân trong Wang Wang Gia (do để phân biệt với bây giờ nên tui đặt như thế)

_Kiếp này của Vương Nguyên: tập đoàn là Vương Thị, xuất thân trong Vương Gia