Ngay lúc này, có người bước tới ôm lấy vai Đồng Mặc, xúc cảm ấm áp của người khác khiến cho cơ thể Đồng Mặc bất giác run lên, nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia, con ngươi của Đồng Mặc lại bắt đầu co rút kịch liệt, gần như ngay sau đó trên vầng trán trắng mịn của cậu lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Xong đời rồi.
Trước mắt Đồng Mặc trở nên u tối, hô hấp của cậu lập tức trở nên rối loạn sau khi nghe thấy giọng nói của Phó Tích Tồn, cậu như sắp nghẹt thở, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi đến từ trên người Phó Tích Tồn lại khiến cho dạ dày của Đồng Mặc bắt đầu quặn đau, dường như bên tai của cậu cũng xuất hiện những tiếng ong ong kỳ quái.
"Cậu là. . . ?" Cô Chu bị khí thế mạnh mẽ của Phó Tích Tồn làm cho sợ hãi choáng váng trong giây lát, sau khi tỉnh táo trở lại, bà ta vừa định mở miệng mắng to, thì bà ta đã nhận ra gương mặt tuấn tú của cậu thiếu niên ở trong bài báo tuyên truyền của trường, lúc này trên mặt bà ta lộ ra nụ cười giống như một đóa hoa, " y da, con là Tiểu Phó đúng không? Thật sự không ngờ mối quan hệ giữa Đồng Mặc nhà cô và con lại tốt như vậy."
Thành tích của Phó Tích Tồn rất nghịch thiên, cho nên đương nhiên nó cũng trở thành vốn liếng khoác lác khoe khoang của trường, hàng năm gương mặt tuấn tú của anh đều được xuất hiện ở trên các tờ rơi tuyển sinh và nhiều tờ báo tuyên truyền của trường THPT số 1 thành phố, có thể nói anh là chiêu bài số 1 của trường THPT số 1 thành phố.
"Cô à, chúng tôi phải vào học rồi." Giọng điệu của Phó Tích Tồn rất thong thả, giống như một người được đắp bằng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng khi đối mặt với thái độ lạnh lùng không tôn trọng của Phó Tích Tồn, cô Chu vẫn nở nụ cười nịnh nọt, bà ta vội vàng nói: "Đúng là sắp vào lớp rồi, các con mau đi đi."
Bà ta thật sự không ngờ thằng nhóc Chu Đồng Mặc lại có mối quan hệ vô cùng tốt với Phó Tích Tồn, xem ra bà ta nên đối xử với Chu Đồng Mặc tốt hơn một chút, sau này cũng dễ bảo cậu mời Phó Tích Tồn tới bổ túc giúp tên nhóc nhà bà ta.
Cô Chu nhanh chóng tính toán trong lòng, sau khi cười xong, bà ta lại trừng mắt liếc nhìn người vẫn luôn cúi đầu và được Phó Tích Tồn ôm vào trong ngực: "Chu Đồng Mặc, đừng nghĩ đến chuyện chuyển trường nữa, có nghe không!"
Chuyển trường?
Đôi mắt của Phó Tích Tồn bất chợt lóe lên, anh hơi cúi đầu nhưng chỉ nhìn thấy xoáy tóc đáng yêu của Đồng Mặc.
Mà sau khi Đồng Mặc nghe thấy lời nói của cô Chu, bả vai của cậu càng thêm run rẩy một cách rõ ràng, bàn tay to đang ở trên vai cậu cũng bất chợt siết chặt vì lời nói đó, anh ôm chặt lấy cậu, dường như Đồng Mặc đã cảm nhận được ánh mắt u ám ở trên đỉnh đầu, sắc mặt của cậu lập tức trở nên chán nản, giống như sắp ngất xỉu.
Vốn dĩ cô Chu vẫn còn muốn nói thêm vài câu với Phó Tích Tồn, nhưng sau khi tinh ý nhạy bén nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của đối phương, bà ta cũng thức thời rời đi.
Mà các bạn học đang đi ngang qua cũng dùng ánh mắt kỳ dị để liếc nhìn Phó Tích Tồn và Đồng Mặc, học thần Phó luôn luôn lộ ra khí chất người sống chớ gần lại thân mật với một người như vậy, chuyện này thật sự khiến cho người khác kinh ngạc và tò mò.
Toàn thân Đồng Mặc đều đang phát run, mọi nhận thức khác của cậu về thế giới bên ngoài dường như đều biến mất, cậu chỉ có thể cảm nhận được bàn tay to lớn khô ráo nóng bỏng đang đặt ở trên vai của mình, nhiệt độ này không thể khiến cho cơ thể của cậu ấm lên, mà ngược lại, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ bàn tay kia vẫn luôn lan tràn đến tất cả các bộ phận trên cơ thể cứng ngắc của cậu.
Đôi mắt của Đồng Mặc bất giác run rẩy một cách dữ dội, nhưng khóe mắt của cậu lại trở nên cứng đờ sau khi vô tình liếc nhìn Lâm Nhã Nhã đang đứng ở bên cạnh.
Thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên, lẽ ra với cách nhìn chăm chú chưa từng có kia sẽ khiến cho Đồng Mặc ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy cả người mình trần như nhộng, tất cả sự không chịu nổi đều hoàn toàn bại lộ phơi bày ở trước mặt người con gái cậu yêu.
Dọc theo đường đi Phó Tích Tồn đều không nói lời nào, nhưng sự im lặng chết người này lại khiến cho Đồng Mặc càng thêm khó chịu, Phó Tích Tồn rất cao, cái ôm cường thế như vậy gần như khiến cho Đồng Mặc hoàn toàn dựa vào trong ngực của anh.
Mãi đến khi đi tới cửa lớp của Đồng Mặc, bàn tay mang theo cảm giác tồn tại cực mạnh của Phó Tích Tồn mới rời khỏi vai của Đồng Mặc, cuối cùng nhiệt độ làm cho người khác hít thở khó khăn cũng cách xa cơ thể của Đồng Mặc.