Chu Đồng Mặc là một kẻ đáng thương chính cống, cha mẹ mất sớm, cậu được gửi nuôi ở trong nhà cô từ khi còn nhỏ, thái độ của gia đình cô đối với cậu không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là tệ, nhưng sự thiếu sót trong tình thương của gia đình đã tạo thành tính cách tự ti nhạy cảm của Đồng Mặc.
Ở trong trường học, Đồng Mặc cũng không có bạn bè bởi vì tính cách quá yên tĩnh, Lâm Nhã Nhã là người đầu tiên lộ vẻ thiện ý đối với cậu.
Đồng Mặc sẽ mãi mãi ghi nhớ cái ngày thứ sáu trời mưa như thác đổ ấy, bởi vì ngày mai là cuối tuần, cho nên tiết học cuối cùng được nghỉ rất sớm, sau một tuần học tập áp lực ở trường, mọi người đều vội vàng về nhà để thả lỏng và nghỉ ngơi, chẳng bao lâu sau, trong phòng học cũng chỉ còn lại một vài người.
Đồng Mặc nhìn cơn mưa càng ngày càng lớn bên ngoài cửa sổ, trong lòng cậu cũng càng ngày càng sốt ruột, cái dù của cậu đã bị hư, cậu vẫn chưa kịp mua một cái dù mới, nhưng hôm nay trời lại mưa rất lớn.
Nếu như trời mưa nhỏ hơn một chút, thì cậu còn có thể chạy về, nhưng bây giờ cơn mưa càng ngày càng lớn, những hạt mưa nghiêng ngả tí tách rơi trên cửa sổ, bầu trời ngoài cửa sổ càng ngày càng trở nên mờ nhạt.
"Chu Đồng Mặc, cậu không về nhà à?"
Ngay lúc này, giọng nói dịu dàng của một thiếu nữ vang lên bên tai của Đồng Mặc, cậu quay đầu lại, sau đó cậu nhìn thấy một người thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong phòng học chỉ còn lại hai người là cậu và Lâm Nhã Nhã.
Hôm nay là ngày trực của Lâm Nhã Nhã, sau khi quét dọn phòng học, cô phát hiện Chu Đồng Mặc đang ngồi một mình trong góc, cô không có ấn tượng gì đối với Chu Đồng Mặc, thật sự là bởi vì cậu quá yên tĩnh, cậu không có một chút cảm giác tồn tại nào ở trong lớp.
Nhưng bây giờ có chút bất thường, bạn học trong lớp đều đã rời đi, sắc trời cũng càng ngày càng mờ mịt, trông dáng vẻ của Chu Đồng Mặc cũng không phải là muốn tự học ở trường, là có khó khăn gì sao?
"Tôi. . ." Đồng Mặc thậm chí còn chưa từng nói chuyện với người cùng giới, huống chi là với một cô gái chói mắt như vậy, cậu vẫn luôn biết rằng Lâm Nhã Nhã là một cô gái rất xuất chúng ở trong lớp, thành tích ưu tú, tính cách dịu dàng, không biết đã bao nhiêu lần cậu tình cờ nghe thấy bạn học trong lớp đang bàn luận khen ngợi cô, trong lúc nhất thời, cuối cùng cậu lại căng thẳng đến mức mất đi giọng nói, chỉ là gò má trắng noãn lại hoàn toàn trở nên đỏ bừng.
"Do cậu không mang theo dù sao? Đúng lúc tôi có hai cây dù, cậu cầm một cây rồi về đi." Lâm Nhã Nhã rất thông minh, cô nhanh chóng hiểu ra sự khó xử của Đồng Mặc, "Mau về đi, trường học sắp đóng cửa rồi."
Cô đã nhìn ra Đồng Mặc không giỏi giao tiếp với người khác, vì vậy cô chỉ nói mấy câu đơn giản, sau đó đặt cái dù ở trên bàn của Đồng Mặc và rời đi.
Đồng Mặc nhẹ nhàng cầm cây dù đó lên, cây dù màu hồng nhạt tràn đầy trái tim của thiếu nữ, giống như thiếu nữ dịu dàng lúc nãy, nhẹ nhàng bước vào trái tim của cậu.
Không biết có phải bởi vì lòng ích kỷ của sự rung động lần đầu tiên hay không, mà Đồng Mặc lại để cây dù kia ở nhà, vốn dĩ cậu vẫn đang căng thẳng ngồi ở chỗ ngồi chờ cô gái đến tìm cậu lấy lại cây dù, mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, nhưng đối phương vẫn không tới tìm cậu, thậm chí tuần này đã trôi qua, tuần mới cũng đã đến.
Có lẽ Lâm Nhã Nhã đã quên rồi.
Nhưng cậu lại không thể quên được sự dịu dàng của thiếu nữ đó.
Vào ngày thứ Hai của tuần sau, Lâm Nhã Nhã phát hiện cây dù mà cô cho Đồng Mặc mượn đang nằm trên bàn của mình, lúc cô nhìn về phía góc tường, cậu vẫn giống như mọi ngày, trầm mặc ngồi tại chỗ, cúi thấp đầu khiến cho người khác không thấy rõ gò má.
Lâm Nhã Nhã đặt cây dù vào trong hộc bàn, đương nhiên cô cũng không biết cây dù này đang ẩn giấu tâm sự của cậu thiếu niên.