Mặc dù nói là mong chờ chân tướng rõ ràng, nhưng trên thực tế việc phúc thẩm bản án cũ là một việc vô cùng phiền toái, thời gian trôi qua đã lâu nhưng cả nhân chứng lẫn vật chứng đều không tìm tốt.
Án tử này gần như đã bị đóng băng, tin tức không bị cắt nhưng vẫn không có kết quả xác thực.
Nhưng mà, Hoắc Chu lại có một tin tốt.
Cuộc thi cuối kỳ cậu đạt hạng 180, tuy rằng chưa vào được lớp hỏa tiễn nhưng lớp thực nghiệm thì hoàn toàn trong tầm tay.
Hoắc Chu coi như hài lòng với bản thân, cha mẹ Hoắc lại vui vẻ, hỏi cậu muốn được thưởng cái gì.
Hoắc Chu muốn ván trượt, lôi kéo Lạc Thanh Hoài cùng nhau trượt quanh khu tập thể.
Trong khu tập thể chưa có ai chơi ván trượt, bọn họ vừa xuất hiện đã nhanh chóng hấp dẫn một đám trẻ con.
Hoắc Chu thể hiện hoàn hảo khúc dạo đầu, vững vàng tiếp đất, đắc ý muốn chết. Ánh mắt đảo qua một đám em nhỏ mê muội, bỗng nhiên nhìn thấy Bàn Đôn đứng ở vòng ngoài.
Cha Bàn Đôn không bị liên lụy gì trong quá trình điều tra án tử năm đó, nhưng thân là xưởng phó xưởng 306 nên vẫn phải phối hợp với cảnh sát, do vậy nắm thông tin nhanh hơn người khác một bước. Ước chừng chú cũng biết mình đổ oan cho cha mẹ Hoắc Chu, cho nên có đôi khi gặp mặt cũng sẽ chủ động nói một hai câu.
Cha mẹ Hoắc không phải người mang thù, cũng sẽ lịch sự đáp lại, qua lại thường xuyên khiến quan hệ hai nhà bắt đầu ấm lại.
Bàn Đôn bởi vì lúc trước quá kiên quyết, ngượng ngùng việc chủ động bắt chuyện với Hoắc Chu. Hôm nay nó xuất hiện ở đây, ý tứ hòa hảo vô cùng rõ ràng.
Hoắc Chu vẫy tay với nó: "Ê thằng mập, mày làm được không?"
Trước kia Hoắc Chu khıêυ khí©h Bàn Đôn thường dùng những lời này.
"Sao tao không làm được?" Bàn Đôn nhảy dựng lên, chạy như bay đến bên người Hoắc Chu, "Mày xuống đi, để tao lên!"
Hoắc Chu nhảy xuống, nhìn Bàn Đôn nhảy lên, quay đầu nhìn Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài mím môi cười với cậu, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, vô cùng vui vẻ.
Bàn Đôn cũng muốn nhảy lên, nhưng vì nó chưa từng tập nên trực tiếp ngã úp sấp.
Mùa đông mặc nhiều quần áo nên cũng không đau, chỉ là có chút ngượng ngùng.
"Tao đã nói mày không được mà..." Hoắc Chu một bên ghét bỏ, một bên tiến lên dạy nó, "Mày phải dùng sức như vậy..."
Một đám người chơi đến trời tối mịt, Hoắc Chu vui vẻ rủ rê mọi người, "Ngày mai là giao thừa, chúng ta cùng đi đốt pháo hoa đi! Cha anh kiếm riêng cho anh một thùng pháo hoa đẹp cực kỳ."
Mọi người đều đồng ý, Bàn Đôn cũng gật đầu, "Tao muốn một cái Kim bảng đề danh(*)!"
(*) Kim bảng đề danh: đề tên bảng vàng, ở đây t đoán là tên một loại pháo hoa.
"Cái thành tích rách nát của mày còn muốn đề bảng vàng?" Hoắc Chu giễu cợt nó, sau lại nói, "Quên đi, để giữ cho mày."
Lạc Thanh Hoài cười nhìn mọi người chia ra rồi mới về nhà.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy hai va li thật to giữa phòng khách, Lạc Thanh Hoài sửng sốt, "Mẹ, đây là làm cái gì vậy?"
"Hoài Bảo." Mẹ Lạc đột nhiên ôm lấy Lạc Thanh Hoài, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào, "Cảnh sát tìm được chứng cứ, án tử của cha con tra ra chân tướng rõ ràng rồi..."
"Thật vậy sao?" Lạc Thanh Hoài cũng mừng như điên, nước mắt cũng trào ra, "Thật tốt quá, mẹ! Thật sự rất tốt!"
Hai mẹ con khóc nức nở một lúc, mẹ Lạc lau nước mắt nói, "Chúng ta phải trở về một chuyến, có rất nhiều việc cần chúng ta phối hợp, còn phải ra tòa làm chứng..."
"Vâng." Lạc Thanh Hoài đương nhiên không có ý kiến, nó cũng rất cao hứng, "Khi nào chúng ta đi?"
"Đi ngay bây giờ." Mẹ Lạc nói, "Chuyến tàu đêm nay."
"Nhanh như vậy?" Lạc Thanh Hoài vô cùng kinh ngạc.
Mẹ Lạc gật gật đầu, "Hành lý của con mẹ cũng thay con thu dọn rồi, con xem xem còn cần mang cái gì hay không?"
"Dù sao con cũng muốn quay về đi học tiếp, không có gì cần mang đi, mẹ dọn là tốt rồi." Lạc Thanh Hoài nghĩ, "Mẹ, con đi nói với Hoắc Chu ca ca một tiếng được không? Vừa rồi còn đồng ý mai đi bắn pháo hoa."
Nét mặt mẹ Lạc giật giật, gật đầu, "Được, đi đi. Nhưng mà phải nhanh lên, chúng ta sắp đi rồi."
Lạc Thanh Hoài đồng ý chạy ra cửa, hướng tới nhà Hoắc Chu.
Hoắc Chu cùng Hoắc Tưởng còn đang đoạt điều khiển TV. Kỳ nghỉ đông này Hoắc Tưởng ở lại đây, mặt ngoài nói là đến tìm anh họ chơi nhưng thực tế là đến dán Lạc Thanh Hoài, Hoắc Chu đã sớm nhìn nó không vừa mắt.
Nghe được tiếng đập cửa, Hoắc Chu đẩy Hoắc Tưởng một cái: "Đi mở cửa."
Hoắc Tưởng không tình nguyện ra mở cửa, lập tức mừng rỡ: "Đại ca!"
Hoắc Tưởng còn tưởng là người anh họ học bá cao lãnh Hoắc Phàm, đầu cũng không nâng một chút.
"Tôi tới tìm anh hai cậu."
Giọng Lạc Thanh Hoài truyền tới, Hoắc Chu rất bất ngờ, chạy tới giật điều khiển TV trên tay em họ, "Sao em lại tới đây? Muốn xem TV không?"
"Không." Lạc Thanh Hoài lắc đầu, vội vàng nói, "Em đến nói lời từ biệt với anh."
"Nói lời từ biệt?" Hoắc Chu hoảng sợ, "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, là chuyện tốt." Lạc Thanh Hoài vô cùng vui vẻ, "Án của cha em phải phúc thẩm, em phải về một chuyến, có thể còn phải ra tòa..."
"Thật vậy sao? Thật tốt quá!" Hoắc Chu kêu to, ôm chặt lấy Lạc Thanh Hoài.
Hoắc Tưởng không biết gì, chen lên nói, "Em cũng muốn ôm."
Ba đứa nhỏ ôm chặt thành một đám, vừa nhảy vừa kêu.
Cha Hoắc đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nghe thấy động liền đi ra, hoảng sợ, "Mấy đứa gặp chuyện tốt gì vậy?"
"Cha, án của chú Lạc phải lật lại rồi!" Hoắc Chu vui vẻ chịu không được, tiến lên ôm lấy cha Hoắc.
Cha Hoắc cũng vui vẻ đứng lên, "Vậy tốt quá."
Lạc Thanh Hoài đẩy Hoắc Tưởng còn đang ôm mình ra, hơi cúi đầu với cha Hoắc," Cảm ơn chú ạ. Ca ca, em đi trước, mẹ còn đang chờ em."
Hoắc Chu gật gật đầu, "Mau đi đi, bao giờ em trở về?"
Lạc Thanh Hoài sửng sốt, "Em quên hỏi mẹ rồi, nhưng mà chắc là tầm vài ngày nhỉ? Dù sao điều tra rõ ràng thì em sẽ trở lại."
Cha Hoắc nghe đối thoại giữa hai người, nét mặt hơi đổi, "Bây giờ cháu phải đi sao?"
"Vâng." Lạc Thanh Hoài hiếm khi thần thái vui vẻ như vậy, "Là chuyến tàu đêm nay ạ."
Cha Hoắc nhíu mày.
Ngày mai là giao thừa, loại án cũ như này cũng không cấp bách như vậy, như thế nào cũng sẽ không mở phiên tòa lúc này đi?
Là Lạc Thanh Hoài giải thích sai hay là mẹ Lạc có tính toán khác?
Nhưng Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đang cao hứng, không chú ý tới vẻ mặt cha Hoắc.
"Hoài Bảo, em mau đi đi." Hoắc Chu còn thúc giục Lạc Thanh Hoài, "Đi sớm về sớm, đến lúc đó anh đi đón em."
Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, nhìn Hoắc Chu đang tính đi cùng bèn đẩy cậu lại, "Anh đừng đi, bên ngoài lạnh lẽo, em cũng không có thời gian nói chuyện với anh."
Hoắc Chu ngẫm lại, dù sao Lạc Thanh Hoài cũng rất nhanh sẽ trở về nên cũng không kiên trì nữa, đứng ở cửa dặn dò nó đi đường chú ý an toàn.
Lạc Thanh Hoài đồng ý, cũng không quay đầu mà chạy.
Nhìn bóng dáng Lạc Thanh Hoài, Hoắc Chu không biết vì sao, rất muốn lao xuống tiễn nó một quãng đường.
Nhưng không đợi cậu cất bước, Hoắc Tưởng đi tới giật điều khiển TV, cậu liền quay đầu chuyên tâm đối phó với Hoắc Tưởng.
Sau này, mỗi lần nghĩ lại, Hoắc Chu đều vô cùng hối hận vì bản thân đã không chạy xuống.
Nhưng hiện tại cậu không biết gì cả, một lòng chờ Lạc Thanh Hoài trở về.
Nhưng Lạc Thanh Hoài vừa đi liền bặt tăm tin tức.
Lạc Thanh Hoài không có di động, Hoắc Chu không liên hệ được với nó, trong lòng vô cùng bất an, làm bài tập cũng nhấp nhổm không yên.
Tết Nguyên Tiêu, Hoắc Tưởng đến xem Lạc Thanh Hoài đã trở về chưa, thuận tiện ở lại ăn Tết.
Hoắc Chu ăn Nguyên Tiêu, trong lòng lại nghĩ về Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thích ăn ngọt, em ấy thích Nguyên Tiêu, không biết hiện tại em có ăn Tết không, án tử của cha em ấy không biết như thế nào.
Hoắc Chu cũng nhờ cha Hoắc hỏi thăm tin tức, nhưng án tử kia xử ở nơi khác, cha Hoắc căn bản không thể nào ra tay.
Còn đang nghĩ ngợi, điện thoại trong nhà bỗng nhiên vang lên.
Hoắc Chu ở ngay bên cạnh, thuận tay tiếp điện thoại, thất thần "A lô" một tiếng.
"Ca ca?" Giọng Lạc Thanh Hoài không quá chắc chắn truyền từ ống nghe.
Hoắc Chu nhất thời kích động đến nhảy dựng lên, không cẩn thận đυ.ng phải bát đĩa trên bàn khiến chúng vỡ vụn.
Nhưng Hoắc Chu mặc kệ, vội vàng hỏi Lạc Thanh Hoài: "Hoài Bảo? Em đang ở đâu? Tại sao lâu như vậy không có tin tức gì? Án của chú như thế nào rồi? Đúng rồi, em đã ăn Nguyên Tiêu chưa?"
Cậu rất kích động, lúc mở miệng trong nháy mắt có cảm giác muốn khóc, may mà nhịn xuống, hỏi một chuỗi vấn đề.
Lạc Thanh Hoài im lặng nghe xong mới trả lời từng vấn đề: "Em còn ở nhà bà, vừa mới ăn Nguyên Tiêu xong. Án của cha cũng đã điều tra xong, em gọi điện báo cho anh một tiếng, sợ anh... sẽ lo lắng."
Nó nói rõ chân tướng vụ nổ năm đó.
Năm đó cha Lạc đúng thật là oan uổng, xưởng phó Long Phàn lợi dụng chức vụ sắp xếp một phòng thí nghiệm trong xưởng lén chế thuốc. Người phụ trách phòng thí nghiệm năm đó chủ yếu là tâm phúc của hắn, những kẻ như Cao Ngọc Thụ không gặp được người nắm giữ tư liệu, căn bản không biết bên trong làm cái gì.
Nhưng trên thế giới nào có tường nào mà gió không qua, sự việc dù có bí ẩn đến đâu thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Trong một lần cha Lạc quét tước vệ sinh, trong lúc vô ý nhìn thấy một thùng bán thành phẩm giấu không cẩn thận lắm, kỳ thật ông cũng không biết đó là cái gì, nhưng lúc ấy lại lắm mồm nói một câu, "Giống ma túy."
Long Phàn lúc đó vừa nhận được thông tin từ "mặt trên", nói rằng đã bại lộ, cảnh sát tìm được nguồn gốc, đã nghi ngờ xưởng này. Nhưng phòng thí nghiệm cụ thể nào còn chưa xác định, lập tức triển khai điều tra bí mật.
Long Phàn vì thế nghĩ ra một độc kế, dứt khoát hủy đi phòng thí nghiệm, dẫn toàn bộ nhân viên trong trung tâm bỏ chạy, chuyển xưởng sang một nơi khác.
Đối với cha Lạc, mặc kệ ông có phát hiện ra bí mật của phòng thí nghiệm hay không thì cũng là đối tượng gánh nồi tuyệt hảo nhất, nhất lao vĩnh dật(*).
(*) Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Thùng lưu huỳnh đúng thật là cha Lạc đem vào, chẳng qua lưu huỳnh ở phía dưới, bên trên là thiết bị bình thường. Bởi vì tự tay Long Phàn đưa cho cha Lạc nên ông cũng không nghi ngờ gì.
Cha Lạc cũng không chích ma túy, ông bị Long Phàn lấy cớ "tiêm vắc xin phòng bệnh" mà tiêm ma túy vào.
Long Phàn lúc ấy mua được pháp y, động tay động chân vào báo cáo khám nghiệm tử thi, thêm hai chữ "lâu dài" vào "trong cơ thể còn lưu lại ma túy".
Cứ như vậy, tính chất sự việc hoàn toàn thay đổi, phương hướng phá án sau đó rẽ nhầm ngõ.
Long Phàn đã sớm có chuẩn bị, tẩy bản thân sạch sẽ, cuối cùng dẫn theo tâm phúc bí mật mở xưởng mới, mọi việc sau đó vô cùng trôi chảy.
Nhưng có một cảnh sát thụ lý án tử năm đó vẫn luôn nghi ngờ, âm thầm tiếp tục điều tra. Hơn nữa có thêm mẹ Lạc chạy vạy mấy năm nay, án tử khả nghi này cuối cùng cũng có thể lật lại.
Cảnh sát kia nắm giữ không ít manh mối, lại có phương trình của Lạc Thanh Hoài phát hiện dẫn tới dấu vết của Long Phàn. Trải qua nửa năm cố gắng, chân tướng của vụ án năm đó mới có thể rõ ràng thiên hạ.
Thời điểm Long Phàn dọn đi có giao phòng ở cho môi giới để cho thuê, hắn không sao ngờ được một đôi quả phụ cô nhi nhà Lạc Thanh Hoài lại thuê nhà mình. Hắn càng không ngờ được, bản thân từ trước đến nay luôn cẩn thận mà lại vì một tờ giấy than kẹp trong sách giáo khoa của con trai mình mà lộ ra chân tướng.
Long Phàn nhìn chứng cứ trước mặt, cuối cùng nhận tội, xưởng chế thuốc bị niêm phong, những nhân viên có liên quan đều bị bắt giữ.
"Vậy thật tốt rồi." Hoắc Chu nghe được, nước mắt cũng trào ra.
Long Phàn cùng người pháp y kia thật đáng giận, nhưng vị cảnh sát kiên trì điều tra mười năm cùng mẹ Lạc lại khiến người ta kính nể.
"Phía trên Long Phàn còn có một kẻ nữa, có lẽ nghe thấy động đã trốn ra nước ngoài rồi." Lạc Thanh Hoài nói.
"A?" Hoắc Chu tiếc nuối muốn chết, "Cái loại ác quỷ này chỉ cần một ngày chưa bị diệt thì không biết sẽ làm hại bao nhiêu người, thật sự rất đáng giận."
Lạc Thanh Hoài dừng một chút, hỏi cậu, "Nếu hiện tại anh có biện pháp để bắt hắn, anh có làm không?"
"Nhất định phải làm." Hoắc Chu trả lời không chút do dự, "Lên núi đao xuống biển lửa cũng được, nếu anh có biện pháp thì nhất định sẽ bắt hắn về!"
Cậu nói xong cũng biết không có khả năng, an ủi Lạc Thanh Hoài, "Em cũng đừng sốt ruột, không phải hiện tại Long Phàn đã bị bắt sao? Cái tên khốn kiếp kia nhất định cũng sẽ bị bắt, chúng ta phải tin tưởng lực lượng cảnh sát."
Lạc Thanh Hoài nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Hoắc Chu lại hỏi, "Hiện tại vụ án đã rõ ràng rồi, chừng nào em trở về đi học?"
Lạc Thanh Hoài im lặng vài giây, đột nhiên hỏi lại: "Ca ca, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Hoắc Chu có chỗ khó hiểu, nhưng vẫn theo bản năng đáp lại, "Em hỏi đi."
Lạc Thanh Hoài hỏi: ""Em rất cô độc" trong tiếng Anh nói như thế nào?"
"I, I..." Hoắc Chu không nghĩ rằng nó dạy học đến nghiện, nói kiểm tra liền kiểm tra, trong lúc nhất thời không nhớ nổi từ "cô độc", lại nghe thấy bên kia truyền tới tiếng mẹ Lạc, hét lên, "Sao em lại hỏi vậy? Vất vả lắm mới gọi được một cuộc điện thoại, đã biết rõ tiếng Anh của anh không tốt... Tốt lắm, vụ án đã rõ ràng thì trở về sớm một chút đi, còn đang chờ em cùng đi học đây."
Lạc Thanh Hoài không nói gì nữa, Hoắc Chu ngắt điện thoại.
Mẹ Hoắc đi tới quét mảnh bát cậu làm vỡ, mặt nặng mày nhẹ.
Theo quan niệm của thế hệ trước, chưa qua Nguyên Tiêu thì vẫn coi như là năm mới, trong khoảng thời gian này mà làm vỡ đồ vật đều là điềm xấu.
"Cái này gọi là tuế tuế bình an(*)." Hoắc Chu vô cùng vui vẻ, không để ý một chút nào tới việc đánh vỡ một cái bát, "Mẹ, con muốn nói cho mẹ một tin tốt cực kỳ!"
(*) Tuế tuế bình an: bình yên cả năm
Cậu vui vẻ thay Lạc Thanh Hoài, kể lại tình huống vụ án cha Lạc với cha mẹ, lại lôi kéo một đám bạn nhỏ cùng đi bắn pháo hoa.
Việc này rất nhanh đã truyền khắp khu tập thể, hướng dư luận nhanh chóng chuyển thành "Lạc Thanh Hoài đáng yêu như vậy, tôi đã nói cha thằng bé nhất định là người tốt"; "Tôi cũng đã sớm nói hai mẹ con không phải người nhiều chuyện, nhất định là bị oan",...
Hoắc Chu cảm thấy những người này có chút không biết xấu hổ, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, chờ Lạc Thanh Hoài quay về, cuộc sống của bọn họ sẽ khá lên rất nhiều.
Nhưng Lạc Thanh Hoài đến khai giảng cũng không quay lại, Hoắc Chu có chút không vui.
Hứa Diệu an ủi cậu, nói rằng cha Lạc Thanh Hoài là bị oan, phí mất một mạng không nói, còn bị hắt nước bẩn nhiều năm như vậy, người trong nhà nhất định rất khổ sở, ở lại thêm một thời gian cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Chu nghĩ cũng có lý, nhưng vẫn có chút tiếc nuối, cậu cũng muốn ở bên Lạc Thanh Hoài để an ủi em ấy những lúc khổ sở.
Quên đi, đợi thêm vài ngày vậy. Chờ Lạc Thanh Hoài trở về, cậu nhất định sẽ ở bên em ấy mỗi ngày.
Đến thời điểm khai giảng, Hoắc Chu đến tìm thầy Tiểu Mã, chuẩn bị nói với thầy chuyện muốn chuyển tới lớp thực nghiệm.
Kỳ thật thầy Tiểu Mã rất tốt, nhìn cậu cười dịu dàng khiến Hoắc Chu không mở miệng nổi.
Thầy liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của cậu, chủ động nói, "Để tôi thay em nói với thầy Hoàng lớp A2 vậy, em có thể trực tiếp đến lớp thầy ấy học."
Tuy rằng nói từ A2 đến A5 đều là lớp thực nghiệm, nhưng từ cảm giác mà mọi người đều cảm thấy A2 tốt hơn.
Quan trọng nhất chính là, A2 ở cách vách A1.
Đối với Hoắc Chu mà nói, A2 đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Những lớp trọng điểm khác có học sinh thi tốt thì chủ nhiệm lớp đều nghĩ biện pháp khuyên bọn họ không cần tới lớp thực nghiệm, thầy Tiểu Mã lại làm như vậy, thật sự làm cho người ta rất cảm động.
Hoắc Chu cảm động đến rơi nước mắt, điên cuồng vuốt mông ngựa: "Thầy Mã là giáo viên tốt nhất em từng gặp! Không những đẹp trai mà còn cao thương, công tư phân minh, quên mình vì người khác, đấy chính là thầy!"
Thầy Tiểu Mã dở khóc dở cười, "Những giáo viên khác khuyên học sinh không đến lớp thực nghiệm cũng không phải là vì bản thân. Bầu không khí học tập của lớp thực nghiệm và lớp trọng điểm không giống nhau, không thích ứng được thì không phải đem lại hiệu quả ngược sao. Nhưng thầy thấy em mỗi lần đều tiến bộ, dù đi học hay tan học đều rất chú tâm, hẳn có thể thích ứng được, vì vậy mới đề cử em."
Hoắc Chu biết thầy giữ mặt mũi cho những giáo viên khác, lại càng cảm thấy thầy Tiểu Mã thật tốt, tốt đến mức cậu không thể không biết xấu hổ mà rời đi.
Nhưng mà nghĩ lại, Hoắc Chu cảm thấy, dù sao đích đến của cậu cũng là lớp hỏa tiễn, kết quả mỗi kỳ thi cũng như thành tích học tập đều tính trên đầu thầy Đàm.
Thầy Đàm và thầy Tiểu Mã là người một nhà, bốn bỏ thành năm, cũng chẳng khác nào vì thầy Tiểu Mã mà tranh đua.
Vì thế mà Hoắc Chu vui sướиɠ theo sắp xếp của thầy. Thầy Tiểu Mã quả thật đã nói chuyện với thầy Hoàng, thầy Hoàng tỏ vẻ rất chào đón Hoắc Chu, ngày hôm đó cậu liền chuyển tới phòng học lớp A2.
Nghĩ tới Lạc Thanh Hoài chỉ cách mình một bức tường, tâm trạng Hoắc Chu vô cùng tốt. Chỉ tiếc hiện tại Lạc Thanh Hoài không ở đây, không thì khẳng định nó cũng vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí học tập lớp A2 quả thực khác lớp A6 rất nhiều, trong giờ học không ai nói chuyện riêng, giờ tự học trong phòng lặng ngắt như tờ, giờ ra chơi đều là vùi đầu đọc sách làm đề... Không khí lớp A6 thoải mái hơn nhiều, cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường
Hoắc Chu vô cùng cố gắng, nhưng nghịch ngợm đã quen. Đã quen với không khí lớp A6, đột nhiên đổi sang A2 quả thật có chút không quen, giống như việc hô hấp đều đặn theo bản năng cũng phải nhẹ nhàng vài phần, nếu không sẽ phá hủy không khí nghiêm túc này.
Hơn nữa, thành tích Hoắc Chu ở A6 thì nổi bật, nhưng tới A2 cũng chỉ ở mức giữa, thậm chí bạn bè cũng như đãi ngộ khác biệt rất nhiều. Bạn học ở A2 không nhiệt tình như A6, đừng nói chủ động trao đổi, hỏi vấn đề gì cũng trưng bản mặt mốc ra, khiến cho người quấy rầy bọn họ sinh áy náy trong lòng.
Lúc này, trong lòng Hoắc Chu vô cùng nhớ Lạc Thanh Hoài.
Nếu Lạc Thanh Hoài ở đây thì tốt rồi, ít nhất khi tan học cũng sẽ có bạn chơi, đương nhiên hiện tại Hứa Diệu cũng sẽ chơi cùng cậu, còn giảng bài cho cậu. Nhưng không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Hứa Diệu vừa giảng bài thì Hoắc Chu liền thất thần, thật sự nghe không vào.
Hứa Diệu cũng rất bất lực, dứt khoát nói, "Chờ Lạc Thanh Hoài trở về giảng cho cậu."
Hoắc Chu chờ rồi lại chờ, chờ đến khi kì thi tháng đầu tiên kết thúc, Lạc Thanh Hoài vẫn không trở về.
Cậu cuối cùng cũng không chờ nổi nữa.
Hôm nay, sau khi tan học, Hoắc Chu ở hành lang đợi thầy Đàm đi từ phòng học A1 ra.
Cậu ngăn lại, hỏi: "Thầy Đàm, cho em hỏi khi nào bạn học Lạc Thanh Hoài trở về đi học ạ?"
Lạc Thanh Hoài lúc trước vội vàng rời đi, Hoắc Chu không giữ lại phương thức liên hệ với nó. Cuộc điện thoại Tết Nguyên Tiêu lần đó cậu nghĩ Lạc Thanh Hoài rất nhanh sẽ trở về nên cũng không hỏi nhiều. Sau đó cậu đã thử gọi lại mới phát hiện đó là điện thoại công cộng.
Hiện tại không có biện pháp, chỉ có thể hỏi chủ nhiệm lớp.
Lạc Thanh Hoài không đi học, nhất định phải xin phép chủ nhiệm lớp nhỉ?
Thầy Đàm có ấn tượng với Hoắc Chu, thường xuyên thấy cậu cùng Lạc Thanh Hoài một chỗ.
Nhưng bởi vì vậy, thầy cũng vô cùng kinh ngạc, "Lạc Thanh Hoài đã chuyển trường rồi, em không biết sao?"
"Chuyển trường?" Hoắc Chu ngơ ngác, theo bản năng phủ nhận, "Không có khả năng!"
Lạc Thanh Hoài sao có thể chuyển trường? Tại sao lại không nói cho cậu?
Việc này tuyệt đối không có khả năng.
"Đúng vậy." Thầy Đàm nhìn vẻ mặt cậu cũng không đành lòng, "Thời điểm khai giảng đã chuyển đi rồi."
"Em, em, em ấy tại sao lại chuyển trường? Chuyển, chuyển đi nơi nào ạ?" Hoắc Chu đến nói chuyện cũng không lưu loát.
Thầy Đàm trả lời cả hai vấn đề, "Rất có lỗi, tôi cũng không biết. Hồ sơ của em ấy do lãnh đạo trực tiếp đến lấy, không nói cho tôi biết."
Tại sao thầy lại không biết? Thầy là thầy giáo của em ấy, thầy không biết thì ai biết? Hoắc Chu phẫn nộ nghĩ thầm.
Nhưng giây lát cậu lại xìu xuống, mày là ca ca của em ấy, chẳng phải mày cái gì cũng không biết sao?
Thầy Đàm đi rồi, Hoắc Chu thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, nghĩ muốn nổ đầu cũng không ra cái gì.
Vì sao Lạc Thanh Hoài phải chuyển trường? Tại sao Lạc Thanh Hoài chuyển trường mà không nói gì với cậu?
Rốt cuộc là vì sao?! Bọn họ không phải là bạn thân nhất sao?
"Tiểu Mễ Chúc!" Đồng Đồng cầm mấy phong thư đi ngang qua, nhìn cậu như vậy bèn kỳ quái mà vỗ một cái, "Cậu không sao chứ? Sắc mặt kém như vậy."
Hoắc Chu phục hồi tinh thần, muốn cười với cô một cái, kết quả cười còn khó coi hơn khóc, "Cậu lại đi gom thư?"
"Thư của lớp." Đồng Đồng nói.
Cô là ủy viên đời sống, trong đó công việc hàng đầu mỗi ngày là phụ trách thu phát thư của các bạn cùng lớp.
Hoắc Chu không nói gì, cậu cũng không quan tâm đến những bức thư này.
"Đây là làm sao vậy?" Đồng Đồng kỳ quái nói thầm, bước đi hai bước lại quay đầu lại nói, "Đúng rồi, Lạc Thanh Hoài gửi thư cho cậu, cậu đã nhận được chưa?"
"Chưa..." Hoắc Chu lắc đầu được một nửa, bỗng nhiên giật mình, "Cậu nói Lạc Thanh Hoài viết thư cho tớ? Khi nào?"
"Tuần trước..." Đồng Đồng còn nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Đúng rồi, thứ sáu tuần trước."
Hoắc Chu túm chặt tay cô, "Thư đâu?"
"Cậu chưa nhận được? Buông tớ ra trước đã, đau..." Đồng Đồng xoa xoa cánh tay, kỳ quái, "Tớ đưa cho em họ của cậu, tên là Hoắc Phàm hay Hoắc Tưởng nhỉ? Nói với cậu ta gửi cho cậu, thế mà cậu ta vẫn chưa đưa cho cậu sao?"
Lạc Thanh Hoài viết thư cho cậu!
Hoắc Chu kích động buông tay: "Nó chưa đưa cho tớ. Tại sao cậu lại đưa thư của tớ cho nó?"
"Lúc tan học tớ mới nhìn thấy lá thư đó, cậu không ở phòng học, vừa vặn em họ cậu tới tìm, chủ động nói đưa cậu ta để đưa cho cậu. Tớ nghĩ hai người là anh em hẳn sẽ không sao, liền đưa cho cậu ta." Đồng Đồng lo lắng hỏi cậu, "Hay là em họ cậu quên mất? Không thì cậu đi hỏi cậu ta xem. Tớ cảm thấy cậu ta sẽ không làm gì thư của cậu đâu."
Hoắc Chu nghe tới Lạc Thanh Hoài viết thư cho mình, tâm trạng lập tức tốt trở lại, gật gật đầu, "Chắc là quên mất rồi, thằng nhóc kia ham chơi, trí nhớ lại không tốt."
Đồng Đồng thấy cậu trở lại bình thường, nhẹ nhàng thở phào, "Nhưng cũng lạ thật, Lạc Thanh Hoài viết thư cho cậu, tại sao lại gửi tới lớp bọn tớ nhỉ?"
"Bởi vì em ấy không biết học kỳ mới tớ học ở lớp nào, lo rằng thư không đến đích. Cậu quen biết tớ, lại là ủy viên đời sống, thư gửi đến lớp cậu nhất định sẽ không bị lạc." Hoắc Chu hiểu rất rõ cách làm việc của Lạc Thanh Hoài.
Chỉ là không nghĩ tới, Đồng Đồng đưa thư cho Hoắc Tưởng.
"Thì ra là như vậy, tớ còn thắc mắc cả buổi." Đồng Đồng lắc đầu, "Các người cũng lạ thật, gọi điện thoại không phải tốt sao, viết thư làm gì chứ? Bây giờ làm gì còn ai viết thư nữa."
Hoắc Chu nghĩ tới một vấn đề, "Em ấy chuyển trường đến đâu?"
"Không biết nữa." Đồng Đồng cũng có chút kỳ quái, "Trên bì thư không ghi địa chỉ, chỉ viết một chữ "Hoài", tớ nhận ra là nét chữ của Lạc Thanh Hoài. Đến giờ học rồi, tớ vào học đây..."
Đang nói chuyện thì chuông vào tiết vang lên, Đồng Đồng trở về phòng học.
Hoắc Chu đến cửa phòng học đột nhiên xoay người chạy.
Không được, cậu phải đến tìm Hoắc Tưởng trước, lấy lại thư về.
Lạc Thanh Hoài viết thư cho cậu, phỏng chừng nói về việc chuyển trường, cậu phải biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Cổng chính không ra được, Hoắc Chu trực tiếp ra cổng sau trèo trường.
Nơi này là Lạc Thanh Hoài nói cho cậu, ngày trước Lạc Thanh Hoài trèo tường ra mua kẹo cho cậu cũng là từ nơi này.
Nghĩ tới chuyện Lạc Thanh Hoài mua kẹo cho mình, trong lòng Hoắc Chu hơi bình tĩnh một chút.
Lạc Thanh Hoài chuyển trường nhất định là có nguyên nhân. Không nói cái khác, lúc trước trường trung học trực thuộc hao công lôi kéo em ấy như vậy, như thế nào cũng không có khả năng dễ dàng thả em ấy đi.
Cho nên, em ấy nhất định không thể đi mà không có lý do.
Lạc Thanh Hoài viết thư tới đây, chắc chắn sẽ nói rõ nguyên nhân.
Tuy rằng việc Lạc Thanh Hoài chuyển trường khiến Hoắc Chu chịu đả kích rất lớn, nhưng hiện tại cậu quan tâm nội dung bức thư hơn.
Đồng Đồng nói thư gửi đến tuần trước, không biết Lạc Thanh Hoài có nóng ruột chờ hồi âm không?
Trường trung học cách trường trực thuộc không xa, Hoắc Chu trực tiếp chạy một mạch đến đó.
Trung học không có sao đỏ, Hoắc Tưởng ở trên phòng học, Hoắc Chu trực tiếp gọi nó đi ra.
Hoắc Tưởng nhìn thấy Hoắc Chu, run rẩy một chút.
Hoắc Chu không để ý, duỗi tay nói: "Thư đâu?"
Hoắc Tưởng giả bộ vô tội, "Thư nào cơ?"
"Đừng vớ vẩn! Hoài Bảo viết thư cho anh, thứ sáu tuần trước Đồng Đồng đã đưa cho em." Hoắc Chu trừng mắt, "Nhanh đưa cho anh!"
Hoắc Tưởng lui từng bước, "Thư, đánh, đánh mất rồi..."
"Cái gì?" Hoắc Chu giận dữ, túm chặt cổ áo Hoắc Tưởng.
Hoắc Tưởng rụt cổ, nhắm mắt lại, không trốn không khóc.
Hoắc Chu buông nó ra, lại hỏi một lần, "Nói thật cho anh biết, thật sự đánh mất rồi? Không nói anh đánh mày thật."
Hoắc Tưởng khẽ cắn môi, "Thật sự đã đánh mất."
"Hoắc Tưởng, mày biết không, mày từ nhỏ đã có một thói quen." Hoắc Chu lạnh lùng nhìn nó, "Khi mày nói dối, chân sẽ không tự chủ mà cọ xát trên mặt đất."
Hoắc Tưởng giật mình, lập tức đứng nghiêm, chân cũng thẳng tắp.
Hoắc Chu vừa rồi cũng chỉ là thử Hoắc Tưởng, biểu hiện của nó hiển nhiên đã chứng minh đang nói dối.
Hoắc Chu trong lòng vừa vội vừa giận, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, "Hoắc Tưởng, anh không muốn đánh mày, anh biết thư không bị mất, nhanh đưa cho anh!"
Hoắc Tưởng cũng biết bản thân đã lòi đuôi, nhưng vẫn không hé răng.
"Có phải mày lén mở ra xem không?" Hoắc Chu giật mình, "Anh có thể không so đo với mày, nhưng đưa thư ra cho anh trước."
Hoắc Tưởng nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đã được chiều, thích thứ gì của Hoắc Chu thì một hai phải đòi tới tay. Có đôi khi thậm chí còn không hỏi ý kiến Hoắc Chu, trực tiếp lấy đi.
Nó vẫn là tiểu mê đệ của Lạc Thanh Hoài, sau khi Lạc Thanh Hoài rời khỏi trung học, thứ sau nó đều đến trường nhìn Lạc Thanh Hoài rồi lại quay về. Cho nên, thấy lá thư Lạc Thanh Hoài viết cho Hoắc Chu, rất có thể nó sẽ tự mình mở ra xem.
Hoắc Tưởng bị ép hỏi đến không chịu nổi, chuyển giọng, "Em có xem qua, nhưng đã xé rồi."
Hoắc Chu bị nó làm tức giận đến phổi cũng muốn nổ, nhưng vẫn muốn hỏi minh bạch: "Vì sao?"
Hoắc Tưởng thở hổn hển, đột nhiên lớn tiếng nói, "Lạc Thanh Hoài là người xấu, vô cùng ghê tởm! Anh hai không cần để ý đến thằng đó!"
Hoắc Chu nhắm mắt, hỏi vấn đề quan tâm nhất, "Em ấy chuyển trường đến đâu?"
"Em không biết." Hoắc Tưởng lần này trả lời rất rõ ràng, "Trên thư không viết."
Hoắc Chu nắm tay thật chặt, "Bức thư kia rốt cuộc nói cái gì?"
"Nó nói, nó nói..." Đôi mắt Hoắc Tưởng đảo điên cuồng, "Nó nói sau này cũng sẽ không trở về! Nó tới khu Bắc chính là để lợi dụng mọi người, cũng, cũng có cả anh. Nó, nó không muốn gặp lại anh, muốn làm anh quên nó!"
Hoắc Chu tuyệt đối không tin Lạc Thanh Hoài sẽ nói ra những lời như vậy.
"Hoắc Tưởng, tao cho mày... cơ hội cuối cùng." Hốc mắt Hoắc Chu cũng đã đỏ rực, "Nếu mày không nói thật, tao sẽ trực tiếp động thủ."
Hoắc Tưởng cắn chặt răng, "Em nói thật."
"Được!" Hoắc Chu hít sâu một hơi, đột nhiên đấm thẳng vào mặt Hoắc Tưởng.
Cậu thực sự tức giận đến chịu không nổi, cú này cũng không lưu tình.
Hoắc Tưởng đau đến nước mắt trong nháy mắt liền lăn xuống, từ mũi cũng có máu chảy ra.
"Mày vẫn không nói?" Hoắc Chu lại hỏi.
Hoắc Tưởng bình thường rõ ràng rất sợ đau, hôm nay lại dũng cảm như vậy, một bên khóc một bên lắc đầu, "Nó nói như vậy!"
Hoắc Chu lại đánh nó một cái.
Hoắc Tưởng vẫn kiên trì lặp lại, đồng thời bắt đầu gào khóc.
Trước đó Hoắc Chu không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như vậy, cho nên đứng ở khu phòng học nói chuyện với Hoắc Tưởng.
Hoắc Tưởng gào lên, chỗ nào cũng đều nghe thấy được.
Giáo viên vội vàng đi ra ngăn lại.
Hoắc Chu lại giống như điên rồi, một hai phải nhào qua đánh người.
Hoắc Chu cũng học trung học ở đây, rất nhiều giáo viên quen cậu, "Hoắc Chu, tại sao em lại đánh em trai mình? Có chuyện gì từ từ nói.."
Hoắc Chu không nghe vào lời nào, giáo viên hơi buông lỏng tay, cậu liền túm lấy Hoắc Tưởng đánh túi bụi.
Các giáo viên không có biện pháp, cũng biết bọn họ là anh em, nhanh chóng liên lạc cha mẹ.
Mẹ Hoắc Tưởng cùng bà nội tới trước, nhìn mặt mũi nó bầm dập, nhất thời nổi giận, đánh hai tay Hoắc Chu.
Hoắc Chu cũng muốn điên rồi, không có cảm giác đau, cũng không quản hai người, chỉ ép hỏi Hoắc Tưởng.
Hoắc Tưởng có cha mẹ chống lưng, càng cắn chết cũng không thay lời.
Khi cha mẹ Hoắc chạy tới đã thấy một màn hỗn loạn, Hoắc Chu đang muốn đánh Hoắc Tưởng bị bà nội cùng thím giữ chặt.
"Đây là có chuyện gì?" Hai người vội vàng tiến lên, tách bọn họ ra, "Hoắc Chu, con bình tĩnh một chút!"
Hoắc Chu nhìn thấy cha mẹ, nước mắt lập tức tuôn rơi, "Hoắc Tưởng cầm thư của Hoài Bảo viết cho con, mọi người nói nó trả lại cho con được không?"
Mẹ Hoắc nghe được, trong lòng chua xót, ôm Hoắc Chu nói với Hoắc Tưởng, "Tiểu Tưởng, cháu cầm thư của anh sao? Đó là đồ của anh, cháu không thể tự tiện xử lý, trả thư lại cho anh được không?"
"Thư cháu đã xé." Hoắc Tưởng vẫn câu nói kia, "Lạc Thanh Hoài là kẻ xấu, nó vô cùng ghê tởm, mọi người đừng xem thư của nó."
Hoắc Chu nổi giận, "Mặc kệ Lạc Thanh Hoài là dạng người gì, kia cũng là thư của tao, mày dựa vào cái gì mà xem? Dựa vào cái gì mà xé?"
"Mày gào lên cái gì?" Nhìn thấy Hoắc Tưởng sợ đến mức run lên, mẹ nó vội vàng đi ra che chở, "Vì người ngoài mà đánh chính em trai mình? Hoắc Chu, mày cũng thật có tiền đồ! Lạc Thanh Hoài kia có gì tốt? Một nhà bọn họ vốn là có mục đích mà tới, chính là lợi dụng các người, mau tỉnh lại đi!"
Cô ngụy biện rất nhiều, mẹ Hoắc cũng nhịn không được nổi giận, "Em dâu không thể dạy trẻ con như vậy..."
Bà còn chưa nói xong, bà nội Hoắc Chu bên kia liền ôm ngực kêu lên"Ôi".
Mẹ Hoắc tức giận không chịu nổi, đành phải ngậm miệng.
Hoắc Chu giương đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm Hoắc Tưởng, "Được! Không nói cũng được. Từ nay về sau, đừng để tao thấy mày nữa. Nếu không, tao thấy mày một lần liền đánh một lần!"
"Hoắc Chu nói cái gì vậy?" Bà nội vội quát lớn, "Không được nói như vậy."
"Cháu cứ nói đấy, cháu nói được làm được, các người cứ chờ xem đi." Hoắc Chu nghiến răng nghiến lợi, "Trừ phi các người trả lại thư của em ấy cho cháu."
Hoắc Tưởng quật cường không nói lời nào, thoạt nhìn đã thấy hạ quyết tâm sẽ không nói ra chân tướng.
Trong lòng Hoắc Chu như bị dao cắt, cậu lại không có biện pháp, cuối cùng vẫn là bị cha mẹ Hoắc đưa về nhà.
"Không có việc gì." Cha Hoắc an ủi Hoắc Chu, "Thanh Hoài viết cho con một bức thư nhất định sẽ còn viết bức thứ hai. Cha biết nhà nội Lạc Thanh Hoài ở đâu, không thì chờ khi nào nghỉ, cha cho phép con đi tìm em, được không?"
Hoắc Chu đau lòng tới cực điểm, "Cảm ơn cha, hai người vẫn là để con một mình một lúc đi."
Cha thương lượng với mẹ một chút, vẫn là quyết định đến nhà Hoắc Tưởng một chuyến.
Mặc kệ thư viết cái gì, bọn họ đều hy vọng Hoắc Tưởng có thể giao thư ra. Không thì ít nhất cũng phải nói nội dung thật sự ra. Bọn họ tận mắt chứng kiến Lạc Thanh Hoài từ một nhóc con thiếu răng trưởng thành thành một thiếu niên có thể gánh vác mọi chuyện, cũng không tin tưởng nó sẽ viết như vậy.
Hoắc Chu ở nhà một mình, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng, hung hăng đạp bàn học mình một cước.
"Cạch" một tiếng, một đĩa nhỏ rơi xuống dưới.
Hoắc Chu tức giận đến thần trí không rõ, một chân dẫm lên đĩa CD kia.
Một giây cuối cùng cậu đột nhiên dừng lại, cậu nhớ tới tình huống mua đĩa CD này.
Lúc ấy Lạc Thanh Hoài khuyên cậu đừng mua, nói ông chủ kia bán đĩa lậu, cậu không tin, kết quả mua về lại là tiệc tối liên hoan Tết Âm lịch.
Vốn muốn đi tìm ông chủ tranh cãi, sau lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cậu đã quên mất việc này.
Hoắc Chu nhặt đĩa lên, nổi giận đùng đùng đi tới cửa tìm ông chủ.
Cậu tràn đầy phẫn nộ cũng như tủi hờn, yêu cầu cấp bách một nơi để xả hết.
Đi xuống dưới lầu, Hoắc Chu nhìn thấy cửa nhà Lạc Thanh Hoài mở.
Cậu nhất thời mừng rỡ như điên, vội vàng chạy tới lại thấy một đám người mặc đồng phục đang ở bên trong kiểm kê đồ vậy, nhìn đồng phục thì hẳn ở bên cơ quan kiểm pháp, còn cụ thể ngành nào thì cậu nhận không ra.
"Các người là cảnh sát sao? Đang làm gì vậy?" Hoắc Chu giật mình hỏi.
Trong đó có một nữ cảnh sát trẻ nhìn gương mặt học sinh của Hoắc Chu, giải thích cho cậu, "Chủ nhân nhà này phạm tội, nhà ở cũng bị niêm phong theo luật."
Hoắc Chu luống cuống, "Không có khả năng! Lạc Thanh Hoài sao có thể phạm tội được!"
"Không phải họ Lạc." Nữ cảnh sát nói, "Chủ nhân nhà này họ Long."
Hoắc Chu lúc này mới nhớ ra, nhà Lạc Thanh Hoài chỉ là nhà thuê, trên thực tế vẫn là của Long Phàn.
Như vậy xem ra, Long Phàn quả thật đã phải nhận trừng phạt.
"Cháu, cháu có thể nhìn bên trong được không?" Hoắc Chu đáng thương nói, "Ngày trước bạn cháu ở đây, em ấy có thể có rất nhiều đồ vật chưa đem đi, cháu, cháu..."
"Nhà này trống không rồi." Nữ cảnh sát nói như vậy nhưng vẫn để cậu đi vào, "Cậu vào xem đi."
"Không có khả năng." Hoắc Chu không tin, vội vàng vào phòng.
Quả thực đã trống không, hai mẹ con Lạc Thanh Hoài đã dọn toàn bộ đi.
Hoắc Chu cảm giác mình bị một chậu nước đá lạnh thấu tim đổ từ đầu đến chân.
Vậy là lần trước rời đi, bọn họ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ hành lý, bọn họ căn bản không tính sẽ trở về.
Đây chỉ là một buổi chiều bình thường, gió nhẹ, thời tiết ôn hòa, lại có cả ánh mặt trời tươi đẹp. Hoắc Chu đi từ nhà Lạc Thanh Hoài ra, lại cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào mắt, không sao mở ra nổi, không khí trở nên loãng vô cùng, thở cũng khó khăn.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cửa nhà Lạc Thanh Hoài bị khóa lại, cuối cùng máy móc đi tới tiệm thuê đĩa mặt trước.
Cậu vẫn là đến tìm người tranh cãi.
Vì sao?
Lúc này trong tiệm không có khách, ông chủ đang nằm trên ghế mơ màng buồn ngủ xem phim.
Hoắc Chu vội vàng đi vào trong tiệm, đập đĩa phim lên trước mặt ông chủ, "Không phải nói là bản chuẩn sao? Cái này gọi là chuẩn? Ông mau cho tôi xem!"
Ông chủ nhận ra Hoắc Chu đang tức giận, bản thân cũng biết thứ mình bán trong tiệm là gì, lập tức đánh trống lảng cười ha ha, "Người trẻ tuổi đừng xúc động, để tôi xem là đĩa nào... A, thật trùng hợp, trúng ngay bộ phim tôi đang xem. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, đến xem trước đi, xem xong tôi đổi cho cậu..."
Hoắc Chu cũng không nghĩ muốn đổi đĩa phim, cậu chỉ là muốn tới tìm chuyện, cậu muốn có nơi để xả hết những gì trong lòng ra, nếu không thì sẽ điên mất.
Cậu còn đang túm chặt quần áo ông chủ, lại đột nhiên nghe được giọng nói thần tượng của mình.
""Tôi rất cô độc" trong tiếng Anh nói như thế nào?"
Hoắc Chu quay mạnh đầu, nhìn màn hình TV.
"I love you." Trong bộ phim, nữ chính nói như vậy.
Hoắc Chu như bị sét đánh, giật mình chết trân.
"Đừng xúc động, đừng xúc động..." Ông chủ thật cẩn thận rút tay Hoắc Chu ra, trấn an, "Cùng lắm tôi trả cậu nửa tiền... Ấy, cậu đừng khóc, tôi trả lại cậu gấp hai lần, lại đưa thêm một đĩa phim nhé?"
Nước mắt Hoắc Chu đã rơi đầy mặt, cậu nhìn thấy nam chính ôm nữ chính lặp lại "I love you" liên tiếp, chậm rãi ngồi xổm xuống, thất thanh khóc nức nở.
Cậu hiểu rồi.
Khi rời đi, có lẽ Lạc Thanh Hoài cũng không rõ chuyện gì.
Mẹ Lạc có lẽ không thích nơi này, cũng có thể là lý do khác, cô biết Lạc Thanh Hoài sẽ không nguyện ý rời đi, cho nên căn bản không nói thật với nó.
Hơn nữa, nếu mẹ Lạc đã quyết tâm muốn dẫn Lạc Thanh Hoài đi thì đại khái sẽ không quay về nhà ông bà, bọn họ sẽ tới một nơi không ai quen biết.
Lần đó Lạc Thanh Hoài gọi điện thoại tới đây, bên cạnh còn có giọng nói của mẹ Lạc. Hẳn là bị giám thị nên nó không dám mở miệng trắng trợn như vậy, chỉ có thể ẩn dụ thổ lộ. Nó tận mắt thấy Hoắc Chu mua đĩa, nghĩ rằng cậu có thể nghe hiểu câu thoại kia, nhưng nó không sao tính nổi, kia lại là đĩa lậu hữu danh vô thực.
Về phần lá thư bị Hoắc Tưởng lấy đi, có lẽ Hoắc Tưởng không nói dối, Lạc Thanh Hoài không nhận được hồi đáp của Hoắc Chu liền muốn dao sắc chặt đay rối, cho nên cố ý viết một bức thư như vậy.
Cũng có lẽ, Lạc Thanh Hoài không cam lòng, muốn thổ lộ lại một lần nữa. Hoắc Tưởng đọc được, cảm thấy khϊếp sợ không tiếp nhận nổi. Nó không có khả năng tiếp nhận người mình sùng bái là đồng tính, cũng không có khả năng tiếp nhận Lạc Thanh Hoài thích người khác. Cho nên nó dù bị đánh cũng phải bảo vệ bí mật.
Nhưng Hoắc Chu hiện tại rất chắc chắn, bức thư Lạc Thanh Hoài gửi không có địa chỉ.
Cậu nghe ra được, câu trả lời địa chỉ của Hoắc Tưởng là sự thật.
Hơn nữa thầy Đàm cũng không biết Lạc Thanh Hoài chuyển đi đâu, chứng tỏ mẹ Lạc giữ bí mật vô cùng tốt. Cô phí nhiều tâm tư như vậy, không có khả năng để Lạc Thanh Hoài có cơ hội đưa ra địa chỉ của mình.
Cho nên lá thư trong tay Hoắc Tưởng đã không còn quan trọng, lời muốn nói của Lạc Thanh Hoài cậu đều nghe được, nhưng cậu đã bỏ lỡ cơ hội đáp lại.
Hoắc Chu ngồi xổm trên mặt đất, khóc giống một đứa nhỏ không rành thế sự, cậu đánh mất viên kẹo bản thân yêu thương nhất, thế giới như đã sụp đổ.
Cha nói cậu còn có thể nhận được bức thư thứ hai, nhận không nổi rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không nhận được; cha nói khi nghỉ sẽ đến nhà ông bà Lạc Thanh Hoài, người không tìm được rồi; chẳng sợ cậu nỗ lực vào lớp hỏa tiễn thế nào cũng chẳng thể trở thành bạn cùng bàn cùng lớp với Lạc Thanh Hoài...
Tại một buổi chiều bình thường như mọi ngày, thời kỳ niên thiếu lông bông đầy tiếng ríu rít của Hoắc Chu đột nhiên im bặt, tuổi thiếu niên của cậu tựa như một bức tranh đột ngột xuất hiện một dấu chấm câu xiêu xiêu vẹo vẹo.