Những ngày tháng ở quân doanh an nhàn, yên ổn khiến Phòng Nguyên Cát cũng lười đi làm loạn.
Suy cho cùng, ở đây được ăn no ngủ kỹ, muốn làm gì thì làm, thực sự tốt hơn nhiều so với ở nhà.
Bên cạnh đó, cường độ tập luyện của những tân binh này thực sự là quá đơn giản với Phòng Nguyên Cát.
Không phải Phòng Nguyên Cát kiêu ngạo, chỉ là trước đó cậu ở nhà bị huấn luyện quá mức khổ cực, cho nên khi đến doanh trại mới cảm thấy huấn luyện ở đây rất tầm thường. Cậu cũng không muốn cố gắng leo lên vị trí cao hơn, cậu chỉ cần vượt qua kỳ tuyển quân rồi trở thành một người lính bình thường. Sau đó được bổ nhiệm vào quân đội, lặng lẽ kết thúc nghĩa vụ quân sự, ba cậu sẽ không làm gì được cậu nữa.
Với lại bên cạnh cậu còn có Địch Hoà Ngọc và Diêm Cố, cậu cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Ở một nơi có quá nhiều niềm vui như này, ngược lại lại khiến cậu có cảm giác không bao giờ muốn rời đi.
Vào tối thứ bảy, mọi người trong doanh trại tương đối rảnh rỗi. Quân doanh cũng sẽ không sắp xếp buổi huấn luyện vào thời gian này.
Bỗng nhiên Đoàn Khanh Vân gọi bọn họ vào họp. Hắn nói rằng vào buổi tối cuối tuần, doanh trại sẽ tổ chức một trò chơi quy mô lớn cho tất cả mọi người, cả doanh trại ai ai cũng có thể tham gia.
Từ lúc Đoàn Khanh Vân gợi ra chuyện này, Phòng Nguyên Cát đã cảm nhận được dường như hắn đang có một chút âm mưu.
Chỉ là Phòng Nguyên Cát không ngờ rằng âm mưu này hoàn toàn dành cho cậu.
Đoàn Khanh Vân tập hợp mọi người lại trước mặt, hắng giọng trịnh trọng nói: “Là như này, hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật. Chúng ta được rảnh rỗi hai ngày cho nên tôi nảy ra một có ý tưởng mới, chúng ta hãy chơi trò chơi mèo vờn chuột.”
Rất nhiều tân binh trẻ tuổi nghe thấy vậy đều nhao nhao lên, tỏ ra thích thú. Duy chỉ có Phòng Nguyên Cát là dựa vào lưng ghế, nhướng mày nhìn Đoàn Khanh Vân.
Đoàn Khanh Vân tiếp tục nói: “Trò chơi này rất đơn giản. Doanh trại của chúng ta bao gồm sân huấn luyện và dãy núi phía sau, chiếm diện tích khoảng năm ki lô mét vuông. Các tân binh có thể tìm bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, các cựu binh sẽ tham gia tìm người, chỉ cần tân binh không bị tìm được thì sẽ có thưởng, còn bị tìm được đương nhiên sẽ bị phạt.”
Một tân binh bạo dạn hỏi: “Tiểu đoàn trưởng! Thưởng cái gì và phạt cái gì ạ?”
Tiểu đoàn trưởng trực tiếp lấy từ bên hông lấy ra hai cái hộp: “Trong một cái hộp thắng sẽ đựng một xấp tiền! Người thắng trò chơi có thể trực tiếp lấy tiền từ trong đó ra, coi như là tháng này thêm tiền thưởng, còn cái hộp thua kia…”
Đoàn Khanh Vân lấy từ bên trong chiếc hộp thứ hai ra một chiếc băng đô có tai thỏ, lắc lắc trên đầu: “Không chỉ có tai thỏ, mà còn có nội y nữ, đồ hở hang, váy các loại… Nếu không ngại xấu hổ, các cậu có thể thử một chiếc, sau đó sẽ mang những trang bị này đi rèn luyện thân thể một tuần!”
Ngay sau đó, đám tân binh phá lên cười tục tĩu.
Đoàn Khanh Vân cũng cười lớn. Quân đội nước H chưa bao giờ nghiêm khắc, đặc biệt là chiêu mộ tân binh. Lãnh đạo và binh lính thường tụ tập cùng nhau chơi rất vui vẻ. Loại trò chơi này nhìn bề ngoài có vẻ khắc nghiệt nhưng thực tế nếu để tân binh chạy trốn cựu binh trong một ngày một đêm thì đó cũng là một cách để kiểm tra năng lực ẩn thân của đám tân binh.
Phòng Nguyên Cát hỏi Địch Hoà Ngọc một cách rất quan tâm: “Cậu thấy thế nào? Tiểu đoàn trưởng đúng là một người trẻ tuổi năng động, phong cách làm việc của anh ấy rất khác với những cựu binh già cổ hủ.”
Địch Hoà Ngọc đắc ý nói: “Đúng vậy, tính tình của tiểu đoàn trưởng thật phóng khoáng nhưng thật sự tiểu đoàn trưởng muốn dùng thứ đồ chơi kia phạt tân binh một tuần lễ sao?
Phòng Nguyên Cát cười tủm tỉm: “Đại khái là tiểu đoàn trưởng hù dọa cho vui thôi, làm gì có chuyện mang thứ đồ đó những một tuần.”
Đoàn Thanh Vân tiếp tục nói: “Tân binh không được lập đội, mỗi người đều là đơn vị độc lập, tự mình đi trốn. Không cần biết là các cậu trốn ở nơi nào, chỉ cần thành công trốn hai ngày thì sẽ là người thắng cuộc!”
Quân đoàn 8 của Tô Châu là một quân khu nhỏ, chỉ có khoảng ba trăm tân binh, cựu binh thì nhiều hơn một chút. Ngoại trừ những cựu binh không tham gia huấn luyện, đại khái có khoảng ba trăm người tham gia trò chơi.
Điều đó có nghĩa là trò chơi “mèo vờn chuột” này như là một cuộc diễn tập quy mô lớn, khá là khó khăn và gian khổ.
Phòng Nguyên Cát đang suy nghĩ về nơi để trốn, dù sao cậu cũng không quen thuộc địa hình của doanh trại này. Cậu cũng mới chỉ đi du ngoạn trên thực địa, những góc khuất ở đây gần như là quá quen thuộc với các cựu binh.
Phòng Nguyên Cát hỏi Địch Hoà Ngọc: “Cậu cảm thấy trốn ở đâu thì không bị phát hiện?”
Địch Hoà Ngọc suy nghĩ một chút: “Chắc là trốn ở trên lầu, Nguyên Cát, cậu định trốn ở đâu? Có muốn đi cùng tôi không?"