Từ tận đáy lòng Phòng Nguyên Cát đã biết rằng mẹ mình không làm được gì.
Nhưng cậu không từ bỏ, cậu vẫn gọi cuộc điện thoại này.
Đặt điện thoại xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phòng Nguyên Cát sụp đổ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Diêm Cố lấy lại điện thoại: "Đi thôi, tôi đưa cậu về, cậu xem mình còn thiếu gì không, tôi sẽ đặt mua cho cậu."
Phòng Nguyên Cát chẳng có gì cả, thậm chí đến bàn chải, kem đánh răng lẫn khăn mặt cũng không có, cậu giương mắt lên nhìn Diêm Cố: "Tôi có thể ngủ ở ký túc xá của anh không?"
Hôm qua Diêm Cố đã làm chuyện hoang đường như vậy với Phòng Nguyên Cát, giờ anh ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, anh ta nghiêng mặt đi nhìn cái bóng dưới sang nhà: "Đừng nói linh tinh, nơi này là quân đội, là nơi coi trọng quy tắc, cậu về ký túc xá của mình, muốn tắm thì đến chỗ tôi."
Phòng Nguyên Cát giận dỗi khoác tay: "Biết rồi, đi thôi."
Cậu cũng hiểu rằng vẫn còn nhiều thời gian.
Tạm thời không có hy vọng trốn thoát, ngoại trừ cố gắng sống sót, cậu không còn đường nào có thể đi nữa.
Thêm vào đó, tân binh cùng lắm chỉ rèn luyện tố chất thân thể cơ bản, với cậu mà nói dù không đạt được hạng nhất thì cũng không rớt xuống hạng cuối được, nếu như Phòng Nguyên Cát nghiêm túc, có khi còn có thể làm tốt hơn nữa.
Mặc dù cậu nhỏ con nhưng sức chịu đựng và sức bền cũng không tệ.
Hai người đang đi thì Phòng Nguyên Cát bỗng quay đầu lại, trợn tròn hai mắt: "Diêm Cố, anh đi mua hai gói băng vệ sinh giúp tôi với."
Mắt Diêm Cố cũng trợn to lên, anh ta thấp giọng hỏi: "Cậu... Cậu còn cần cái thứ đồ đó à?"
Phòng Nguyên Cát khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lót đế giày với đũng quần đấy, có chuyện gì sao?"
Diêm Cố liếʍ môi, là mình cả nghĩ quá rồi.
Phòng Nguyên Cát quay lại ký túc xá, ngạc nhiên phát hiện đồ dùng cá nhân của mình đã được chuẩn bị đầy đủ, lớn là quần áo và áo khoác, nhỏ là bàn chải đánh răng, đồ lót với tất.
Quả nhiên Diêm Cố vẫn rất đáng tin, đáng tiếc là không chuẩn bị điện thoại cho cậu.
Giờ đang là giờ cơm trưa, Phòng Nguyên Cát đi bộ đến nhà ăn.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Địch Hòa Ngọc đi huấn luyện về.
Địch Hòa Ngọc thấy cậu thì hai mắt sáng lên: "Tiểu Phòng! Cậu đã khỏe chưa?"
Phòng Nguyên Cát cười một tiếng, khuôn mặt thiếu niên trông sạch sẽ và hoạt bát dưới ánh mặt trời, bởi vì không cắt tóc nên sợi tóc đen dài che trán cậu, bị gió nhẹ thôi lắc lư, giống như lá liễu mềm mại khẽ bay lên.
Trái tim Địch Hòa Ngọc lỡ một nhịp, Phòng Nguyên Cát đẹp quá.
Vẻ đẹp động lòng người đó khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn lại gần, muốn chăm sóc và che chở cậu.
Địch Hòa Ngọc duỗi mu bàn tay lạnh buốt ra cẩn thận sờ trán Phòng Nguyên Cát: "Không sốt nữa chứ?"
Phòng Nguyên Cát gật đầu cười: "Không sốt nữa, đi thôi, đi ăn cơm."