Chương 129: Kẹp tinh t.rùng huấn luyện

Đột nhiên, hai dươиɠ ѵậŧ đang cọ sát vào nhau trở nên nhờn dính. Địch Hoà Ngọc cúi đầu cắn lấy đôi môi đỏ mọng của Phòng Nguyên Cát. Bên dưới, hai dươиɠ ѵậŧ cọ xát chặt chẽ vào nhau, bên trên hai cái lưỡi cũng cuốn lấy nhau điên cuồng.

Trong nháy mắt, Phòng Nguyên Cát đã bị Địch Hoà Ngọc hoàn toàn chinh phục.

Dễ chịu, ấm áp, mềm mại, tình cảm... Tại sao lúc nào Địch Hoà Ngọc cũng có thể xử lý tốt cảm xúc của cậu, cho dù hiện tại cậu không muốn làʍ t̠ìиɦ nhưng du͙© vọиɠ vẫn bị cậu ta khơi dậy.

Lưỡi của cậu bị Địch Hoà Ngọc nuốt trong miệng đến mềm nhũn, nước bọt ngọt ngào từ đầu lưỡi chảy ra ngập tràn trong khoang miệng. Phòng Nguyên Cát luôn thích cảm giác được hôn, hơi thở nồng nhiệt của Địch Hoà Vũ dồn dập hướng về phía cậu, bên dưới hai dươиɠ ѵậŧ vẫn cọ sát vào nhau điên cuồng.

Mặc dù phòng tắm rất nhỏ nhưng trong quân đội yêu cầu vệ sinh rất cao, sứ trắng trên tường không có một vết bẩn, trắng sáng có thể soi được gương.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào sứ trắng, phản chiếu hai bóng người dính sát vào nhau, càng làm cho hai người trông càng mờ ảo.

Bàn tay to dày của Địch Hoà Ngọc nắm chặt vào hai dươиɠ ѵậŧ vuốt lên vuốt xuống. Hai tay Phòng Nguyên Cát vô thức ôm lấy cổ Địch Hoà Ngọc, miệng của cậu bị hôn đến mềm nhũn cuối cùng cũng buông ra.

Phòng Nguyên Cát tựa trán vào vai Địch Hoà Ngọc, cúi đầu nhìn khung cảnh hai dươиɠ ѵậŧ đang cọ sát vào nhau, không rời mắt.

Giọng nói trầm ấm của Địch Hoà Ngọc truyền đến bên tai: “Sướиɠ không... Nguyên Cát…”

Hô hấp Phòng Nguyên Cát trở nên hỗn loạn: “Ưʍ.... Sướиɠ... Sướиɠ lắm… Hoà Ngọc... Vuốt nhanh lên…”

Địch Hoà Ngọc ép Phòng Nguyên Cát dính chặt vào tường. Bàn tay nhờn dính đầy nước bọt của cậu ta ôm chặt hai dươиɠ ѵậŧ tròn lẳn, vuốt lên vuốt xuống. Đầu khấc mềm mại của cậu ta liên tục cọ sát vào thân dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của Phòng Nguyên Cát, cả căn phòng nhỏ vang lên tiếng nhóp nhép đầy dâʍ ɖu͙©. Sự va chạm của hai dươиɠ ѵậŧ khiến máu trong người Địch Hoà Ngọc sôi lên sùng sục. Bên tai cậu ta, tiếng rêи ɾỉ của Phòng Nguyên Cát càng trở nên hấp dẫn.

Giọng nói của Phòng Nguyên Cát bình thường rất trong trẻo nhưng mỗi khi cậu ta bị kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© lêи đỉиɦ điểm, giọng nói của cậu sẽ trở nên vô cùng quyến rũ. Âm thanh ấy giống như những hạt mưa tuyết rơi xuống giữa trời đông.

Lúc này, mưa tuyết trong veo bị du͙© vọиɠ nhuộm đỏ, trở nên nóng rực. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng Phòng Nguyên Cát khiến lòng bàn tay Địch Hoà Ngọc càng thêm vuốt điên cuồng.

“Ưm… Ưm… A… Hoà Ngọc… Hoà Ngọc… Sướиɠ quá… Tôi sắp xuất tinh… Tôi sắp xuất tinh…”

Địch Hoà Ngọc dùng đầu khấc của mình cọ xát thô bạo vào đầu khấc của Phòng Nguyên Cát. Đỉnh hai dươиɠ ѵậŧ hồng hào dính vào nhau cào lên cào xuống, móc vào bên trong khe đầu khấc của nhau mà thúc mạnh. Phòng Nguyên Cát lập tức bắn tinh.

Tϊиɧ ŧяùиɠ phun thẳng lên bộ quân phục tác chiến của hai người.

Cơ thể Phòng Nguyên Cát mềm nhũn ra, dường như muốn sụp đổ, hai chân cậu khuỵu xuống, bất đắc dĩ nói: “Tôi mệt muốn chết…”