Lâm Chiêu Vân cẩn thận nhớ lại, lúc vào phòng tắm cậu có nhìn cửa sổ, khi đó hẳn là không có ai.
Nói cách khác, sau khi cậu đi vào thì bóng đen kia mới xuất hiện.
Vậy nên, vừa nãy có lẽ có người đứng ở cửa sổ, không biết đã đứng bao lâu.
Trong phòng không có tiếng động, bên ngoài mưa phùn rào rào.
Tiếng tim đập “Bùm bùm bùm” của Lâm Chiêu Vân cơ hồ phủ lên tiếng mưa rơi, cậu đứng tại chỗ không dám cử động, cả người đều đã tê rần.
Cậu không nhìn thấy, nhưng người xem lại nhìn thấy quá trình bóng đen chậm rãi di chuyển rồi biến mất, tất cả mọi người đều kêu gào.
Khoảng nửa phút sau, khí lạnh trên người biến mất, Lâm Chiêu Vân mới hồi hồn, nhưng cậu lại không chạy ra bên ngoài.
“Là cái gì…?” Lâm Chiêu Vân run giọng hỏi, nhưng không ai trả lời cậu.
Đầu ngón tay cầm khăn tắm không khỏi run rẩy, nhưng cậu bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, ma xui quỷ khiến chậm rãi đi tới trước cửa sổ, vươn tay lau đi tầng hơi nước trên mặt kính.
Ngoài cửa sổ không có ai.
[Là tôi hoa mắt đúng không, bên ngoài không có gì cả.] Lâm Chiêu Vân khẽ cong khoé môi.
Số 886 bỗng nhiên nói: [Có.]
Lời nói của hệ thống làm nhiệt độ ấm áp trong phòng tắm lập túc giảm xuống.
Lâm Chiêu Vân nhanh chóng quấn khăn tắm, cầm quần áo chạy ra bên ngoài.
Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Chiêu Vân không né được nên bị lực lượng bên ngoài đẩy ngã xuống mặt đất.
“A…”
Còn chưa bước vào, người đàn ông đã nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, trên trán thiếu niên mang theo vệt nước chưa lau khô, khuôn mặt nhỏ mờ mịt ngồi dưới đất.
Lâm Chiêu Vân đau tới nỗi không quan tâm được chuyện gì khác, cậu co chân co tay về liên tục xuýt xoa.
Người đàn ông trên người đầy vết xăm đứng ngoài cửa nhìn cậu với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hắn ngồi xổm xuống, hốc mắt rất sâu, ánh mắt mang theo sự xâm lược mạnh mẽ dừng trên khuôn mặt của thiếu niên.
Hắn cong môi cười: “Mới tới à?”
Người đàn ông này không mặc gì cả, làn da rất trắng, hình xăm như từng con rắn quỷ dị màu đen quấn quanh cơ thể hắn, trong phòng tắm tối tăm có vẻ đáng sợ gấp mấy lần.
Hắn đột nhiên duỗi tay vén những sợi tóc bên mái của cậu sang một bên, nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu, một khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Lâm Chiêu Vân xấu hổ kéo khăn tắm của mình, vòng eo nhỏ hẹp biến mất dưới lớp khăn tắm dày, cậu chậm rãi ngồi dậy, dùng hết can đảm chào hỏi: “Tôi, tôi tên là Lâm Chiêu Vân.”
“Anthony.”
Sau khi đầu vai xanh xanh tím tím được nước ấm cọ rửa, vết bầm trên vai như bị dùng thuốc màu bôi lên vậy.
“Ai làm?”
Ánh mắt của người đàn ông di chuyển trên người cậu, tầm mắt từ từ đi xuống, từ gương mặt chậm rãi rơi xuống đầu gối hồng nhạt, lại đến bàn chân nho nhỏ.
“Để tôi đoán xem là ở căn phòng thứ mấy. Phòng thứ nhất, Albon, tên tội phạm gϊếŧ người mắc chứng cuồng loạn, chỉ có những đứa bé xinh đẹp đi nhờ xe hắn ta mới dừng lại, vài ngày sau sẽ phát hiện thi thể bị tách rời trong rừng núi hoang vắng.”
Sắc mặt của Lâm Chiêu Vân lập tức tái đi, cậu không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm, đầu ngón tay non mịn nắm chặt lấy khăn tắm của mình.
Nhìn thấy phản ứng của cậu sau khi nghe thấy lời mình nói, người đàn ông nở một nụ cười xấu xa.
“Đừng lo lắng, ở trong đây hắn không thể gϊếŧ người một cách tuỳ tiện, nhưng những đam mê đó của hắn thì chưa biết được.”
“Chọn tôi, thế nào?”
Lâm Chiêu Vân không hiểu ý trong lời nói của Anthony, nhưng sau khi liên tưởng đến những gì Lance nói, đôi môi lập tức trở nên trắng bệch.
“Tôi, tôi không biết anh đang nói gì, tôi muốn đi ra ngoài…”
Khi nghiêng người đi ra phòng tắm, cậu rũ mắt không dám nhìn hắn, thậm chí còn khẽ hít bụng lại.
Ngay khi khoảng cách giữa cậu và đối phương gần nhất, hắn bỗng nhiên cúi xuống hít một hơi thật sâu ở cần cổ của cậu, chóp mũi lập tức ngửi thấy một mùi hương chưa từng ngửi qua.
Trong chớp mắt, cậu như có ảo giác, bên tai như nghe thấy tiếng nuốt, làm cậu sợ tới nỗi lông tơ bên cổ dựng thẳng lên.
“Mùi gì, rất thơm.”
“Tôi dùng sữa tắm thống nhất phát…” Khuôn mặt của cậu sắp nhăn lại với nhau, lắp bắp giải thích, nói xong lập tức chạy về giường của mình, chui vào trong chăn, không hề nhìn hắn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bọc nhỏ trong chăn một lúc lâu mới đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong vang lên tiếng nước chảy, Lâm Chiêu Vân mới ló đầu ra, nhanh chóng lấy quần áo.
“Đây là cái gì…?”
Lâm Chiêu Vân nhìn chằm chằm chiếc qυầи ɭóŧ mỏng trên tay vài giây, lập tức ném ra xa.
Một cái qυầи ɭóŧ màu hồng dành cho nữ.
Khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân đỏ bừng, ngay từ đầu là cảm thấy thẹn, sau đó là xấu hổ và giận dữ.
Là lấy sai à?
Không thể nào, ở đây không có phụ nữ, là có người cố ý làm vậy.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, mới dùng đầu ngón tay lấy miếng vải màu hồng nhạt kia về.
Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, cậu vội vội vàng vàng giấu qυầи ɭóŧ xuống dưới gối, thay quần áo người bệnh.
Bên trong trống rỗng cực kỳ khó chịu, bị vải dệt thô ráp của quần áo ma sát, rõ ràng là không thoải mái lại muốn cọ nhiều hơn.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông bước ra từ căn phòng đầy hơi nước, hắn không mặc gì cả, toàn thân trần trụi với cơ bắp rắn chắc, cơ bắp trên cẳng chân nhìn qua ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Hắn đứng giữa phòng mặc quần áo, sau khi mặc xong bỗng nhiên đi về phía cậu.
Lâm Chiêu Vân bất ngờ, nhìn thấy hắn rút ra thứ gì đó từ trên đầu giường của mình rồi giấu ra sau lưng. Cậu vội vội vàng vàng lùi về phía sau, sau eo chạm đến đầu giường, hai chân co lại, đầu gối chạm tới cằm.
“Sao, sao thế?”
Anthony dáng người cao lớn, hắn chống một tay lên đầu giường, thân hình cao ráo cộng thêm việc tập thể hình hàng ngày bao phủ cả cơ thể cậu.
Thiếu niên nho nhỏ co người ngồi trên giường, cho dù trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân vừa xấu vừa ngốc nghếch, Anthony vẫn bị cần cổ trắng nõn mềm mại dẫn tới khoé mắt giật giật, cổ họng khô khốc.
Nhưng Lâm Chiêu Vân lại rơi vào sợ hãi.
Hắn đang giấu thứ gì ở sau lưng.
Là dao sao?
Anthony cúi đầu, khoảng cách này làm hắn có thể cảm nhận được hô hấp mỏng manh, run rẩy của cậu. Hàng mi dài run rồi lại run, mùi hương kia còn rõ ràng hơn cả lúc trước, thơm tới nỗi làm sống lưng hắn cứng lại.