Chương 39: Bệnh viện tâm thần (11)

"Anh chính là đối với tôi không tốt!"

"Tự mình xem đi, không có bản đồ..."

{Đợi đã, bản đồ trên người cậu ta đâu? !}

{Tôi nhìn thấy được nó đã bị giấu đi, khi Arthur mυ"ŧ cổ cậu ấy!}

{Chị em, chị có xem từng khung hình không? Leeuwenhoek! }

{Màu cũ ai không thấy, đi ra ngoài quay mặt vào tường nghĩ xem, chẳng lẽ hắn chỉ nhìn chằm chằm thôi sao?}

...

Khi Lâm Chiêu Vân chạy ra khỏi khu vực an ninh, cậu đã đi qua năm hoặc sáu nhân viên bảo vệ vừa quay lại khu vực cảnh vệ, tất cả họ đều đổ dồn ánh mắt vào tên trộm xinh đẹp này.

Mái tóc ướt đẫm nước mắt bết vào một bên mặt, cái mũi nhăn lại, lộ ra vẻ mặt đáng thương, những ngón tay gầy guộc trắng nõn vừa lau nước mắt vừa run run, đôi tai nhọn và chiếc cổ trắng nõn của cậu đỏ ửng lên.

Đang khóc.

Tất cả họ đều biết Lâm Chiêu Vân là ai.

Mọi người dừng lại ngơ ngác nhìn, cho đến khi Lâm Chiêu Vân chạy khuất khỏi tầm mắt của họ, trong lúc chạy còn bị mất giày, ngồi xổm xuống vừa đi giày vừa khóc, đáng thương muốn chết.

"Vừa rồi cậu ta tìm Arthur?"

"Chết tiệt, bò đực Arthur!"

"Tuyệt, quá xinh đẹp, nhưng mà cũng gầy quá, chạy ra ngoài vừa khóc vừa run như vậy, chẳng phải là bị chơi đùa quá trớn sao?"

"Chết tiệt, hôm trước tôi mơ thấy cậu ta."

Mọi người cười quái dị, ngầm hiểu.

Lâm Chiêu Vân dừng lại ở một góc, cậu ngồi xổm xuống dọc theo bức tường, cuộn hai bắp chân lại và khóc một lúc, bởi vì vùi mặt vào nên giọng nói của cậu bị bóp nghẹt và trở nên ướŧ áŧ.

Khóc xong, cậu cụp mắt xuống, lấy cổ tay áo lau đi nước mắt, trên lông mi còn sót lại một chút, lúc run lên lại sáng lên.

Cuối cùng giảm tốc độ và đứng dậy.

Lâm Chiêu Vân chia sẻ cảm xúc của mình với 886: Tôi sợ chết khϊếp ...

886 thật ra có chút không làm được, đây là lần đầu tiên nó mang theo người mới như vậy: [Tôi... kỳ thật không giỏi an ủi người khác.]

Lâm Chiêu Vân không nghe hệ thống nói, lẩm bẩm: Tất cả là lỗi của Lance, anh ta nói những điều đó để dọa tôi.

886: [...]

Chưa chắc là hù doạ.

886 đổi chủ đề: [Đi đâu vậy, đây không phải đường về.]

Lâm Chiêu Vân còn đang khóc, có chút ngây người: "Làm nhiệm vụ..."

...

Khi trở lại ký túc xá, Lâm Chiêu Vân đυ.ng phải Slater đang đi đến nhà ăn trước cửa tòa nhà, hắn ngăn Lâm Chiêu Vân lại: "Cùng đi?"

Nghĩ về bức ảnh, Lâm Chiêu Vân gật đầu và nói Slater đợi mình một chút.

Khi chạy, mái tóc của cậu run lên, một vệt đỏ nhỏ mờ nhạt xuất hiện từ những khoảng trống trên mái tóc mỏng.

Sau khi Lâm Chiêu Vân cất hồ sơ, hai người sánh vai đi đến nhà ăn.

Đây là một con đường đá có một số ổ gà, đá cuội thường làm cho lòng bàn chân mềm mại của Lâm Chiêu Vân ngứa ran và đau, vì vậy cậu dường như luôn bị đau chân khi đi bộ.

Cậu cụp mắt tìm chỗ hơi bằng phẳng, có thể bước tiếp một bước, trên cổ đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy.

Ngẩng đầu lên, Slade nhìn nghiêng xuống cậu, cánh tay giơ lên, đầu ngón tay trỏ lướt qua một bên cổ.

"Cái gì đây?"

"Cái gì?" Lâm Chiêu Vân khó hiểu, sắc mặt trắng bệch.

Những đầu ngón tay của Slater ấn vào chiếc cổ mềm mại.

Lâm Chiêu Vân vẫn không hiểu, cho đến khi 886 nhắc nhở cậu: [Có ai nói với cậu rằng bị hút sẽ để lại vết đỏ không.]

Khi 886 nói điều này, Lâm Chiêu Vân phải mất vài giây để phản ứng lại, tai cậu đột nhiên đỏ lên.

"À, có thể là sâu bọ cắn, trong rừng cây bên kia có rất nhiều sâu bọ...." Lâm Chiêu Vân thấp giọng bổ sung.

"Cậu có thể đến gặp người quản lý và xin ít thuốc chống muỗi" Slater đưa ra giải pháp như một người lớn tuổi đáng tin cậy, "cậu như thế này hẳn là rất dễ thu hút những con sâu bọ"

Giờ ăn rất thoải mái, Slater gọi một món kết hợp kỳ lạ cho Lâm Chiêu Vân, dựa theo phương pháp hắn dạy, hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng.

Slater chỉ dùng bữa chưa đến một giờ , khiến Lâm Chiêu Vân quên mất thông tin về npc mà 886 đã nói,đối với hắn sinh ra một số tin tưởng vô lý.

Slater rất dễ ở chung.

Trở lại ký túc xá, hai người còn trao đổi sách đã đọc, đây là thời gian cậu thư thái nhất trong mấy ngày nay.