Chương 17: Bệnh Viện Tâm Thần (5)

Số 886 nhắc nhở Lâm Chiêu Vân, nhiệm vụ cá nhân sắp hết giờ.

Nhưng giây tiếp theo, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên: [Nhiệm vụ nhân thiết đã hoàn thành. Khen thưởng: 100 tích phân.]

Đạn mạc tràn ngập dấu hỏi chấm.

Số 886 cũng lập tức hỏi: [Cậu hoàn thành thế nào vậy?]

Lâm Chiêu Vân rũ khóe miệng có vẻ như rất ngượng ngùng: [Lúc trước tôi đã quan sát thấy sẽ có người đưa quần áo tắm rửa tới, cho nên bèn trộm một cái.]

Kỹ năng ‘Tốc Độ Tay Khi Độc Thân Hai Mươi Năm’ làm đạn mạc và số 886 hoàn toàn không chú ý tới chuyện cậu đã lấy trộm một chiếc qυầи ɭóŧ nam.

{Bảo bối trâu bò quá!}

{Mọi người, một bé đáng yêu vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, sao mọi người không khen ngợi hả?}

{Khen đây khen đây, trâu cũng không giỏi như bảo bối.}

{Ha ha, tôi nhớ có người cược tích phân đấy, hãy chuẩn bị đi.}

{Dáng vẻ thua cuộc thật là xinh đẹp!}

Lâm Chiêu Vân có thêm một chiếc qυầи ɭóŧ, vậy thì sẽ có người bị thiếu.

Sigmund đấm mạnh vào cửa sắt làm cảnh vệ bổ sung thêm cho hắn.

Lâm Chiêu Vân chột dạ chui vào trong chăn, căng thẳng như sắp không thở nổi. Cậu mấp máy trong chăn trộm thay quần trong vừa trộm được, chóp mũi toát ra mồ hôi mỏng.

Cuối cùng loại cảm giác trơn trượt làm cậu khó chịu cũng biến mất.

Ngày hôm nay trôi qua, Lâm Chiêu Vân hoàn toàn không biết cậu đã nhận được một số tiền cược cực lớn, đám người thích mắng chửi cậu cũng hùng hổ bỏ đi.

Bởi vì chuyện tấm ảnh nên buổi tối cậu ngủ đặc biệt không yên ổn, đã tỉnh lại hai lần từ cơn ác mộng.

Số 886 an ủi: [Tôi ở đây mà, cậu ngủ đi, ngày mai sẽ rất vất vả đó.]

Lúc này cậu mới thả lỏng rơi vào giấc ngủ sâu.



Sáng sớm hôm sau khi đang đi hít thở không khí, Lâm Chiêu Vân nghe được một tin, có người chết.

“Ai đã chết?”

“Người mới tới, trông vừa gầy vừa trắng, hình như tên là Joey gì đó.”

Lâm Chiêu Vân chấn động, cậu vừa định hỏi tiếp thì đột nhiên cánh tay bị kéo về phía sau: “Tìm được cậu rồi, chạy linh tinh làm gì, đi theo tôi.”

“Đi, đi đâu?”

Anthony cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Cậu đi theo tôi là được.”

Lâm Chiêu Vân cảm thấy không ổn, “Tôi không đi… Tôi phải về phòng, sắp hết thời gian ra ngoài rồi.”

“Hôm nay là một ngày đặc biệt.”

Đối phương không để cho cậu bất cứ cơ hội gì, trực tiếp ôm lấy eo cậu bước về phía trước.

Bọn họ bị đưa tới một lễ đường không rộng lắm, khu đất trống giữa lễ đường bị vòng lại, bên cạnh vòng đã ngồi đầy người, tất cả đều là người bệnh mặc quần áo bệnh nhân.

Lâm Chiêu Vân không dám ngẩng đầu lên, trái tím như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không dám cử động.

Cậu nhạy bén cảm giác được đây là sự kiện mà Lance từng nhắc tới.

Một người đàn ông lớn tiếng nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: “Buổi lễ hoan nghênh người mới, chính thức bắt đầu.”