“Xem ra miệng vết thương đã lành.”
Lông tơ sau cổ lập tức dựng đứng lên, cái loại ảo giác như bị dã thú theo dõi lại xông vào trong óc.
Lâm Chiêu Vân vội vàng quay đầu đi, giọng nói mơ hồ: “Tôi uống xong rồi, đắng…”
Lance thong thả ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra, hắn rút khăn tay trong túi ra nhẹ nhàng lau nước bọt tràn ra bên khoé miệng cậu, sau đó vén những sợi tóc rối ra sau tai.
“Ngoan.”
Đặt hộp thuốc xuống đầu giường: “Mỗi ngày một viên, không được quên uống thuốc.”
Khi đi tới cửa, Lance bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ đẩy gọng kính mạ vàng, tâm trạng như lập tức xấu đi, không biết đang nói với ai: “Ngày mai bớt phóng túng lại một chút, đừng để tôi quá bận rộn.”
Anthony cười kỳ quái một tiếng, Sigmund và Slade không có phản ứng gì.
…
Thuốc dần dần có hiệu quả, nhiệt độ cơ thể chậm rãi giảm xuống giống như sau khi vận động với cường độ cao, mồ hôi làm ướt cả bộ quần áo bệnh nhân.
Trong túi còn cất hai tấm ảnh, Lâm Chiêu Vân ôm quần áo đi vào phòng tắm. Bởi vì không khoá cửa nên cậu dựa lưng vào cánh cửa mới dám lấy ảnh ra.
Lâm Chiêu Vân: [886, có thể bỏ làm mờ đi không?]
Số 886 cảm thấy hơi bất ngờ: [Cậu không sợ nữa à?]
Lâm Chiêu Vân khẽ quấn ngón tay: [Sợ, nhưng chắc là sẽ có manh mối gì đó đúng không?]
Số 886 bỏ làm mờ.
Lâm Chiêu Vân cố nén sự ghê tởm nhìn kỹ từng chút một, cậu chỉ có thể nhận ra người trong tấm ảnh là nam, hình như là bị cắt cổ và móc mắt.
Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Khi lấy ra tấm cảnh còn lại, Lâm Chiêu Vân lập tức che kín, nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: ]Người xem phòng livestream có thể nhìn thấy tấm ảnh này không?]
Số 886: [Không, về phương diện riêng tư, hệ thống sẽ tự động che đi hoặc là làm mờ.]
Lâm Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm: [Vậy thì tốt.]
Cậu lấy ra bức ảnh đó cẩn thận ngắm nghía, xác định đây là bóng dáng của mình lúc không mặc quần áo.
Cậu dựa vào góc độ trong bức ảnh chậm rãi đi trong phòng tắm, cuối cùng đứng ở cửa sổ…
Lần trước cậu đã nhìn, cửa sổ này bị khoá cứng không thể mở ra, duỗi tay sờ soạng cũng không tìm thấy khe hở.
Vi không tìm được gì nên Lâm Chiêu Vân đành phải tắm rửa trước, khi cởϊ qυầи áo, tấm ảnh rơi ra khỏi túi lật sang mặt kia, cậu mới phát hiện phía sau có một dòng chữ.
Trên tấm ảnh máu me kia có hai chữ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy từ ‘món quà’.
Mà tấm ảnh còn lại viết một câu, Lâm Chiêu Vân nhặt lên.
… Muốn đi vào từ phía sau. Có thích món quà này không?
{Thôi, tôi đã biết tấm ảnh này là gì rồi.}
{Má nó, tôi càng muốn xem nội dung bức ảnh! VIP không được, vậy VIPPP thì sao?}
{Quần của ai kia? À là của tôi, vậy thì không sao cả.}
Lâm Chiêu Vân run rẩy giấu hai tấm ảnh vào trong túi quần, khuôn mặt trắng bệch.
Có người theo dõi cậu.
Là ai chụp bức ảnh này chứ? Cửa sổ không có khe hở, vậy thì chỉ có thể là người trong phòng bệnh làm, nhưng ngày hôm đó khi cậu đi tắm, trong phòng bệnh lại không có một ai.
Lâm Chiêu Vân hoảng hốt tắm rửa xong, mới phát hiện quần trong của mình vẫn bị đổi.
Bữa tối là mỳ ý và bánh mì nhỏ, khẩu phần đầy đủ.
Sức ăn của cậu không nhiều, vì không lãng phí đồ ăn nên đành nhíu mày nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, làm hai má phồng lên tròn tròn, vất vả lắm mới có thể nuốt xuống.
Chờ đến khi ăn cơm xong, cảnh vệ đưa cơm tới thu đồ và thu quần áo bẩn sau khi tắm, lại để lại một rổ quần áo sạch sẽ.
Cậu là người ăn xong cuối cùng, đặt khay cơm tới cửa, nhận quần áo của mình, Lâm Chiêu Vân lại phát hiện bên trong có một cái qυầи ɭóŧ trắng của nữ.
Cậu vội vàng chạy tới cửa, nhìn cảnh vệ vừa mới rời khỏi từ cánh cửa song sắt.
Là Arthur, vị cảnh vệ đưa cậu tới đây trong ngày đầu tiên.
Truyện đăng trên truyenhdt.com