Tô Thiều Đường đã đọc qua nguyên văn, đương nhiên là biết Minh Trạch trong miệng Thẩm Ngọc Án là ai, đó chính là đệ đệ ruột của Thẩm Ngọc Án —— Thẩm Ngọc Hối.
Danh tự của hai huynh đệ, một người kêu Ngọc Án, một cái kêu Ngọc Hối, chỉ nghe qua danh tự liền biết thái độ của phụ mẫu đối với hai người họ như nào.
Nghe thấy Thẩm Ngọc Án nhắc tới Thẩm Ngọc Hối, Tô Thiều Đường không khỏi nhớ tới trong nguyên văn thân thế gia cảnh của Thẩm Ngọc Án, Hầu vị của Thẩm Ngọc Án là kế thừa phụ thân mình mà được, mẫu thân là tỷ tỷ ruột của đương kim Thánh Thượng.
Hắn có đệ đệ ruột cùng chung phụ mẫu, cũng chính là Thẩm Ngọc Hối, ngoài ra, Thẩm Ngọc Án còn có hai vị huynh trưởng cùng mẹ khác cha.
Không sai, An Bá Hầu không phải là phò mã duy nhất của trưởng công chúa.
Phò mã đầu tiên của Trưởng công chúa là Lễ Bộ thượng thư Tạ Banh, nghe nói trưởng công chúa cùng Tạ Banh thành thân được 25 năm, trưởng công chúa liền phát hiện Tạ Banh ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, thậm chí vị ngoại thất này còn đã hạ sinh người thừa kế cho Tạ Banh.
Tạ Banh già mới có con, không muốn đứa nhỏ này vô danh vô phận, liền muốn để đứa nhỏ này nhận tổ quy tông.
Trưởng công chúa xưa nay kiêu ngạo, nào chịu đựng được cái khuất nhục này? Ngay khi biết được chân tướng, trưởng công chúa liền quyết định cùng Tạ Banh hòa li, Tạ Banh không ngờ tới trưởng công chúa sẽ cứng rắn như thế, hắn không thể không cầu tình cho hai đứa con nối dõi của mình.
Tô Thiều Đường rất thích vị trưởng công chúa này, bởi vì trong nguyên văn, trưởng công chúa có nói qua một câu như này:
“Ta, đầu tiên là ta, sau đó mới là mẫu thân của bọn họ.”
“Nếu bọn họ đều không để ý cảm thụ của vị mẫu thân này, ta cần gì phải để ý bọn họ?!”
Trưởng công chúa nói đến quyết tuyệt, không cho phép bất cứ kẻ nào khuyên can, rất nhanh liền tiến cung cầu thánh chỉ hòa li, đương kim Thánh Thượng là đệ đệ ruột của nàng, cũng là chỗ chống lưng của nàng.
Ban đầu khi Tô Thiều Đường đọc cuốn tiểu thuyết này, có vài bình luận nói trưởng công chúa quá mức tuyệt tình, Tô Thiều Đường lại không cho là đúng, xét thấy lúc đó trưởng công chúa chỉ mới ba mươi tuổi, sau khi biết Tạ Banh nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, chẳng lẽ còn muốn thay Tạ Banh thủ hoạt quả* sao?
(*sống một mình thờ chồng chết)
Về phần đương kim Thánh Thượng có thể nói là minh quân, nhưng hắn cũng có một khuyết điểm, đó là rất thiên vị người thân, đối với vị tỷ tỷ càng là phóng túng, sau này trưởng công chúa cùng An Bá Hầu thành thân, An Bá Hầu ở trong triều liền được Hoàng Thượng coi trọng.
Trong nguyên văn, An Bá Hầu và trưởng công chúa vốn là thanh mai trúc mã, sau khi hai người thành thân, An Bá Hầu cùng trưởng công chúa vô cùng ân ái, cũng bởi vậy, khi mà trưởng công chúa bởi vì khó sinh mà chết, An Bá hầu liền đối với đứa con trai mới sinh này của mình thống hận tới cực điểm, cho nên lấy tên là Thẩm Ngọc Hối.
Ngược lại Thẩm Ngọc Án là trưởng tử, lại được An Bá Hầu dành hết mọi yêu thương, sủng ái cho, ngay khi tuổi nhỏ, An Bá Hầu liền thỉnh phong thế tử, chống đỡ thân thể chờ đến sau khi Thẩm Ngọc Án cập quan, An Bá Hầu mới hoàn toàn buông tay nhân gian.
Có thể nói, nguyên nhân chính là nhờ An Bá hầu cùng trưởng công chúa, mà con đường làm quan của Thẩm Ngọc Án mới có thể thông thuận như vậy.
Mà hai chữ Minh Trạch này, chính là danh tự Thẩm Ngọc Án đặt cho Thẩm Ngọc Hối, khi còn nhỏ, hắn cũng từng chán ghét người đệ đệ này, cho rằng mẫu thân mình qua đời là vì Thẩm Ngọc Hối. Sau này, khi lớn hơn một chút, Thẩm Ngọc Án liền biết, đây không phải là lỗi của Thẩm Ngọc Hối, và càng bởi vì nhân phụ thân thiên vị, nên khiến Thẩm Ngọc Án đối với Thẩm Ngọc Hối sinh ra một loại áy náy khó nói, hắn cảm thấy chính hắn đã cướp đoạt tình thương của cha nguyên bản hẳn là thuộc về Thẩm Ngọc Hối.
Cũng bởi vậy, hắn càng coi trọng Thẩm Ngọc Hối.
Điều thú vị là, trong nguyên văn, Thẩm Ngọc Hối này không tính là nhân vật chính diện, cậu ta đối với vị huynh trưởng Thẩm Ngọc Án vô cùng kính trọng, nhưng đối với nữ chính Vân An Nhiên lại cực kỳ chán ghét, khắp nơi khắp chốn đều nhằm vào cô ta, rất giống dáng vẻ của một nhân vật phản diện, mà nữ chính cũng chính vì cậu ta mà phải chịu chút khổ sở.