Hệ thống vội vội lật xem nhật ký, cuối cùng Tô Thiều Đường cũng phát hiện cái hệ thống này thật quá không đáng tin cậy, nàng tức giận trợn trắng mắt.
Tô Thiều Đường không muốn gặp nam chính, đương nhiên không bảo người đi mời Thẩm Ngọc Án tới, nàng tự mình dùng đồ ăn sáng, phòng bếp đưa điểm tâm tới, không thể không nói, điểm tâm làm không tồi, đường thời đại này là một thứ rất đáng giá, nhưng Hầu phủ không thiếu, đầu bếp ở đây bỏ rất nhiều đường, không chút keo kiệt.
Khiến điểm tâm ngọt này có chút ngọt phát ngán, Tô Thiều Đường không thể không phân phó:
“Lần sau khi làm điểm tâm, bảo phòng bếp bỏ ít đường thôi.”
Lạc Thu chỉ cho là phu nhân thay đổi khẩu vị, ghi nhớ điểm này, thấy phu nhân chỉ uống một bát cháo hoa, còn lại mấy món ăn khác không động một đũa, nàng ta không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi ăn xong, Tô Thiều Đường không đi ra ngoài, nam chính chẳng mấy chốc liền phải đi Nam tuần, có rất nhiều thời gian để nàng quen thuộc hoàn cảnh, bây giờ nàng không phải vội.
Tô Thiều Đường không muốn gặp Thẩm Ngọc Án, nhưng không có nghĩa là có thể trốn gặp mặt hắn được.
Buổi trưa, Thẩm Ngọc Án xuất hiện ở Văn Thời Uyển.
Khi Tô Thiều Đường nhìn thấy Thẩm Ngọc Án, khựng lại một lát, nguyên văn tác giả dùng rất nhiều từ ngữ miêu tả để nam chính, Tô Thiều Đường sớm đã biết bộ dạng Thẩm Ngọc Án tất nhiên sẽ không kém, thế nhưng không ngờ, hắn lại đẹp mắt tới vậy.
Thẩm Ngọc Án mặc một thân thường phục màu xanh nhạt, điểm trên đó là hoa văn thanh trúc, lưng thẳng tắp, dáng người đĩnh đạc cao lớn, cả người toát ra khí chất trầm ổn lại nho nhã, nhìn bộ dáng tuổi trẻ của Thẩm Ngọc Án, dùng hai từ nho nhã để hình dung hắn, hình như có chút không quá thỏa đáng, nhưng Tô Thiều Đường nhất thời không tìm được từ nào khác, cũng chỉ ở thời đại này, mới thấy được dáng vẻ văn nhân phong nhã như này.
Trên mặt hắn rõ ràng có một tia ý cười, lại làm người khác không có cách nào thả lỏng hoàn toàn, Tô Thiều Đường thấy được rõ ràng, cảm xúc trong mắt thực nhạt, dù nàng là thê tử, Thẩm Ngọc Án nhiều lắm cũng chỉ là tôn trọng, cũng không phải là tình yêu.
Tô Thiều Đường hoàn toàn không biết chính mình hôm qua đã làm cái gì, khi ánh mắt nàng va chạm với ánh mắt Thẩm Ngọc Án, nhất là cảm xúc của Thẩm Ngọc Án tựa hồ có chút không biết gọi là gì, giống như nàng đã làm sai chuyện gì vậy.
Tô Thiều Đường không rõ nguyên do cho lắm, trừng mắt liếc hắn một cái.
Nói với hệ thống: “Nam chính trong sách của các ngươi đều lớn lên đẹp mắt như vậy?”
Tô Thiều Đường không thích Thẩm Ngọc Án là một chuyện, nhưng nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ gièm pha người khác, đẹp mắt thì chính là đẹp mắt, không có nửa phần quan hệ với nhân phẩm.
Hệ thống muốn giúp nam chính xoát hảo cảm: 【Đúng vậy!】
Tô Thiều Đường a lên một tiếng:
“Mặt đẹp cũng chẳng thể coi như cơm ăn, ra vẻ đạo mạo, hắn còn không biết xấu hổ dùng cái loại này ánh mắt nhìn ta?”
Hệ thống đã lật xem nhật ký đêm qua của ký chủ, nhất thời muốn nói lại thôi, màn hình lấp lóe ánh sáng.
Trong lúc Tô Thiều Đường còn đang cùng hệ thống nói chuyện, Thẩm Ngọc Án đã ngồi đối diện Tô Thiều Đường, hắn bỗng nhiên lại thấy Tô Thiều Đường trừng hắn liếc mắt một cái, Thẩm Ngọc Án như có như không nhíu mày.
Từ hôm qua đến bây giờ, Tô Thiều Đường đều có chút không thích hợp.
Nhưng hiện tại Thẩm Ngọc Án có chuyện muốn nói với Tô Thiều Đường, liền xem nhẹ mấy chuyện này, hắn bưng tách trà nhấp một ngụm, nói:
“Ta muốn đi về phía Nam một chuyến, nàng có muốn đi cùng không?”
Thẩm Ngọc Án và Tô Thiều Đường là phu thê, nhưng hắn sẽ không cưỡng ép Tô Thiều Đường đưa ra lựa chọn, liền ngay như hiện tại, hắn cũng chỉ là nói:
“Một chuyến lần này, có lẽ là sẽ mất hai ba tháng, khi đến Giang Nam, vừa lúc có lễ hội hoa đăng, nàng hẳn sẽ rất thích."
Tô Thiều Đường không hề nghĩ ngợi: “Ta không đi.”
Thẩm Ngọc Án không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, một lát sau mới nói:
“Nếu nàng không đi, Minh Trạch tháng sau hồi phủ, đến lúc đó phiền phu nhân vất vả chiếu cố hắn một chút.”