Văn Thời Uyển, mưa giăng đầy ngoài cửa sổ
Tiếng mưa nhỏ tí tách tí tách truyền vào trong phòng, trong phòng thắp nến , bị chao đèn chụp lại, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, Lạc Xuân cùng Lạc Thu đã sớm lui xuống, Tô Thiều Đường sống không còn gì luyến tiếc, ngã xuống giường.
Hệ thống không dám nói lời nào.
Tô Thiều Đường vùi mình trong chăn gấm, ánh đèn không thể soi rõ biểu cảm nàng, trong nhà yên tĩnh hồi lâu, thỉnh thoảng mới có thể nghe thấy tiếng nức nở.
Nàng nhỏ giọng khóc, tiếng mưa át mất tiếng nàng, ngoại trừ hệ thống, không một ai phát hiện ra điểm bất thường của nàng.
Tô Thiều Đường không phải là người hay nhớ nhà, nhưng chỉ tới thế giới xa lạ này ngắn ngủn một ngày, nàng cư nhiên liền bắt đầu nhớ nhà.
Nơi này hết thảy đều thực xa lạ, không có bất cứ ai hay bất cứ thứ gì mà nàng quen thuộc, có chút biểu cảm cùng thần thái nàng không thể giấu được, nhưng nàng đã tận lực để không lộ sự ra khác thường.
Nàng bướng bỉnh giằng co với hệ thống, nhưng chỉ có Tô Thiều Đường biết, nàng thực sợ hãi khi biết rằng phải ở lại thời đại xa lạ này.
Thật lâu sau, có tiếng hệ thống vang lên:
【Ký chủ, cô hãy coi đây như là một chuyến du lịch, chỉ cần ký chủ tích lũy đủ tích phân, tới lúc đó liền có thể trở lại bên cạnh cha mẹ mình.】
Tô Thiều Đường ngây ngốc.
Cha mẹ nàng đã già, hiện giờ tuổi cũng đã lớn, năng lực hệ thống lại phi phàm, Tô Thiều Đường cũng không hy vọng xa vời cha mẹ nàng trường sinh bất tử, nhưng nếu có thể khiến cha mẹ nàng sống lâu thêm chút, tuổi già an yên, đối với nàng mà nói, vậy là đủ rồi.
Hiện tại, nàng căn bản không thể quay về, nghĩ tới những chuyện đó đối với nàng đều vô ích. Nghĩ tới mục tiêu trước mắt, nàng ngược lại càng có động lực hơn.
Tô Thiều Đường im lặng lau nước mắt, nàng quấn cả người ở trong chăn, giọng mang theo chút nức nở, nghẹn ngào:
“Nơi này điều kiện không tốt, không có đồ ăn ngon, chăn cũng không đủ mềm.”
Tựa ở oán giận, lại tựa như làm nũng, màn hình hệ ống lấp lóe ánh sáng, vội nói:
【Tích phân có thể đổi lấy phương pháp tinh luyện muối cùng hạt giống bông.】
Tô Thiều Đường khóc thút thít hai tiếng, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Nàng vừa đến một địa phương mới, cái gì cũng chưa làm, nhưng thể xác và tinh thần đã sớm mệt mỏi, lại khóc một hồi, trong không gian an tĩnh, rất mau liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
Tô Thiều Đường cảm thấy mình dường như đã quên mất một điều gì đó, nhưng nhanh chóng đã bị cơn buồn ngủ thổi bay, nàng thực mau liền lâm giấc ngủ say.
Màn đêm dần buông, dưới bóng cây, một bóng người cao lớn chậm rãi đi về phía Văn Thời Uyển, ma ma canh ngoài cửa thấy người tới, vội vàng mở cửa, thấp giọng cung kính:
“Hầu gia.”
Văn Thời Uyển là biệt viện nằm trong Hầu phủ, vị trí cùng kích thước đã được tính toán đến tuyệt hảo, tầm nhìn rộng rãi, trong sân còn được xây thêm một hòn non bộ cùng một suối nước nhỏ.
Thẩm Ngọc Án gật đầu, đêm khuya tĩnh lặng, hắn tiến vào trong sân dường như không có một động tĩnh, Lạc Thu gác đêm thấy hắn liền khom người một cái, vén rèm lên sau đó thấp giọng nói:
“Hầu gia, phu nhân đã ngủ.”
Hầu gia bề bộn nhiều việc, dù là Lạc Thu mới vào Hầu phủ một tháng, cũng đã phát giác, Hầu gia thường xuyên tới khuya mới hồi phủ. Lúc trước, phu nhân còn mong chờ cùng Hầu gia ngủ một chỗ nhưng thời gian dài, phu nhân có không chịu nổi liền ngủ trước.
Lạc Thu thậm chí có chút quen thuộc dạng ở chung bình đạm như vậy của Hầu gia cùng phu nhân.
Thẩm Ngọc Án gật đầu, hắn sớm đã đoán trước việc này, vừa muốn rảo bước tiến vào phòng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại một lúc, hắn xoay người đi về hướng khác, Lạc Thu kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.
Thẩm Ngọc Án đi đến bên cạnh cửa sổ đang mở, dưới ánh nến lờ mờ trong phòng, bóng dáng nữ tử trên giường cũng ẩn ẩn không rõ. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, từ đầu đến cuối cũng không chút quấy rầy tới nữ tử.
Lạc Thu vẻ mặt hối hận, nàng ta khom lưng thỉnh tội:
"Là nô tỳ sơ sẩy."
Hôm nay vừa dứt mưa, nếu không phải Hầu gia trở về, cửa sổ này liền sẽ mở một đêm, phu nhân từ trước đến nay lại sợ lạnh, đợi tới mai phu nhân tỉnh, khó có thể không khó chịu một phen.