Thẩm Ngọc Án khẽ nhéo mi tâm, lúc này mới đứng dậy đi đến Văn Thời Uyển.
Ngày mai hắn liền phải đi Nam tuần, nhất là dưới tình huống Tô Thiều Đường còn không muốn đi cùng hắn, thời khắc này hắn lại càng không thể ngủ lại thư phòng, đề phòng kẻo sinh ra mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở trong phủ.
Khi Thẩm Ngọc Án trở lại Văn Thời Uyển, Tô Thiều Đường đã nghỉ ngơi từ lâu, Thẩm Ngọc Án cũng không hề ngoài ý muốn.
Mắt hắn nhìn lên ngọn nến vẫn được thắp sáng, Lạc Thu nhỏ giọng giải thích:
“Là phu nhân để đèn cho Hầu gia ạ.”
Lúc Lạc Thu muốn tắt đèn thì bị phu nhân cự tuyệt, từ trước đến nay khi phu nhân ngủ đều không có thói quen thắp đèn, cho nên, Lạc Thu đương nhiên là cho rằng phu nhân để đèn cho Hầu gia.
Thẩm Ngọc Án nhìn Lạc Thu vài cái, cũng không lên tiếng phản đối ý kiến của nàng ta.
Ngày trước cũng không phải là chưa từng có chuyện Tô Thiều Đường đợi không được hắn nên ngủ trước, nhưng mà khi đó, Tô Thiều Đường đều không để lại đèn cho hắn, trước khi tới Văn Thời Uyển, Thẩm Ngọc Án đã tắm rửa qua, hắn gật đầu bảo đám người Lạc Thu lui ra, chân vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, rũ mắt nhìn nữ tử đang ngủ say một lát rồi mới thu hồi tầm mắt.
Từ trước đến nay, người vốn có thói quen tắt đèn đi ngủ người bỗng nhiên lại sáng đèn, chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất, đó là trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Lần này, Thẩm Ngọc Án cũng không tắt đèn, mà là cắt ngắn sợi nến, ánh nến tức khắc trở nên ảm đạm hơn, không còn chọc người khác khó chịu, khi Thẩm Ngọc Án trở lại đã thấy lông mày ban đầu của nữ tử vốn còn hơi nhíu nay đã giãn ra.
Thẩm Ngọc Án thản nhiên mà cởi giày lên giường, mới vừa nằm xuống, không đầy một giây, trong l*иg ngực bỗng có thêm một người chui vào, hương thơm thoang thoảng trong ngực, cũng may sau khi Thẩm Ngọc Án trải qua ngày hôm qua đã sớm có chuẩn bị, hắn nhắm hai mắt, vươn tay ôm lấy eo nữ tử vòng, đem nữ tử giam chặt trong ngực mình.
Hô hấp ấm áp của nàng phả vào ngực hắn, Thẩm Ngọc Án đưa tay nhẹ nhàng vỗ về sau cái gáy tinh tế của nữ tử, trong bóng đêm im lặng mà thở dài.
Đêm nay, có người một đêm vô mộng, có người lại một đêm không ngủ không yên.
Hôm sau, Tô Thiều Đường bị Lạc Thu đánh thức, nàng buộc phải mở mắt ra, gối lên chăn gấm, khuôn mặt kiều nộn vừa mới ngủ dậy, lời nói không kiên nhẫn bực bội của nàng cũng trở nên kiều khí:
“Lúc này mới giờ nào, gọi ta dậy làm cái gì?”
Lạc Thu vội vàng trả lời: “Giờ Mão canh ba ạ, hôm nay Hầu gia rời kinh, phu nhân cần phải đi tiễn Hầu gia.”
Tô Thiều Đường chỉ cảm thấy cái lý do này thật không hợp theo lẽ thường, vì sao mới sáng sớm nàng đã phải đi tiễn Thẩm Ngọc Án?
Nàng trở mình, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt, giọng nói chưa tỉnh ngủ mềm mại kháng nghị
“Ta không đi……”
Thẩm Ngọc Án vừa tiến vào liền nghe thấy lời này, hai mắt Tô Thiều Đường nhắm chặt ngã xuống giường, Lạc Thu cùng Lạc Xuân đứng bên giường muốn đánh thức nàng nhưng lại không dám, khi thấy hắn tiến vào, vẻ mặt khó xử mà nhìn hắn.
Thẩm Ngọc Án đến gần, nữ tử sắc mặt hồng nhuận, cũng không phải là do thân thể khó chịu, chỉ đơn thuần là ngủ nướng, trong mắt Thẩm Ngọc Án nhàn nhạt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử thế gia nào như này cả.
Như phát giác được có người đang nhìn mình chăm chú , nàng rất không kiên nhẫn mà mở mắt ra, trừng mắt nhìn người đang đứng bên mép giường, đương nhiên người đứng gần nàng nhất là Thẩm Ngọc Án liền gặp xui xẻo, không chỉ bị nàng oán giận không ngừng, mà còn bị nàng trừng mắt, lên án như chính hắn vừa phạm phải tội ác tày trời gì vậy.
“Ta không muốn đi tiễn, vì sao chàng nhất định phải tới bắt ta đi tiễn chàng?”
Thẩm Ngọc Án chưa hề nói qua bảo nàng thức dậy đi tiễn hắn, nhưng đối với lời lên án của Tô Thiều Đường, hắn cũng không phản bác, nhìn cánh môi phấn nộn đang khép khép mở mở của nàng, Thẩm Ngọc Án cũng không biết nghĩ tới cái gì, hắn tỏ vẻ như không có việc gì mà dời mắt, nói: “Nàng không muốn tiễn, liền cũng không thức dậy?”
Lúc này, Tô Thiều Đường mới ngừng phàn nàn, dừng một chút, nàng lại hợp lý hợp tình mà nói ra ý kiến của mình:
"Vậy chàng cũng không nên đứng đây nhìn ta chứ."
Lúc này, Thẩm Ngọc Án mới nhìn về phía nàng một lần nữa, thanh âm thanh đạm: “Lần này, ta bãi giá đi Nam tuần, ít thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm, nàng thực sự không muốn đi cùng ta sao?”
Hai ba câu liền khiến cơn buồn ngủ của Tô Thiều Đường vơi đi hơn nửa, nàng bực bội ngồi dậy, ngửa đầu buồn bực mà nhìn về phía Thẩm Ngọc Án:
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao, ta không đi.”
Thẩm Ngọc Án lại một lần nữa bị cự tuyệt, hắn trầm mặc trong chốc lát.
Thẩm Ngọc Án phát hiện, hai ngày này số lần hắn trầm mặc tựa hồ có chút nhiều.
Hắn không hỏi Tô Thiều Đường về vấn đề này nữa, hắn đứng lên, nghiêng đầu nhìn Tô Thiều Đường một cái:
“Nếu nàng đã quyết như vậy, trong khoảng thời gian tới ta không ở trong phủ, phu nhân hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói xong, Thẩm Ngọc Án cũng không ở lại đây thêm nữa, khi bước tới gần cửa, hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại, thấy phu nhân vốn nên đứng dậy đưa tiễn hắn, lại vẻ mặt bực bội mà ngồi ở trên giường, dường như vẫn còn đang oán trách việc hắn đánh thức nàng.
Thẩm Ngọc Án không biết vì sao, cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn xoay người rời khỏi Văn Thời Uyển, đồng thời cũng bàn giao công việc trong phủ lại cho quản gia:
“Trong lúc ta không có ở đây, hết thảy mọi việc trong phủ đều phải nghe theo phu nhân an bài.”