Bùi Thịnh cũng không ngờ rằng sau khi suy nghĩ lâu như vậy, Bùi Vãn Lộc lại thốt ra một câu “thành thật” như vậy.
Cậu nhỏ không biết là vì quá mệt không thể kẹp chặt nổi nữa hay là vì quá sợ hãi, đôi chân run rẩy không ngừng.
Ánh mắt Bùi Thịnh tối sầm lại, “Lúc trước tôi bảo cậu xuống, cậu không chịu xuống. Bây giờ cậu muốn xuống, tôi lại phải cho cậu xuống, cậu nghĩ tôi dễ dãi lắm à?”
Bùi Vãn Lộc lắc đầu mạnh mẽ, không, cậu chưa từng nghĩ Bùi Thịnh dễ dãi.
Nếu Bùi Thịnh dễ dãi, chắc chắn hắn đã để cậu xuống rồi.
Vậy cậu nên kẹp chặt hơn? Nhưng cậu không còn sức nữa!
Nhìn cái đầu nhỏ của Bùi Vãn Lộc lắc lư như trống bỏi, Bùi Thịnh ghì chặt đầu cậu xuống, giọng đầy chế giễu, “Đầu óc vốn dĩ đã không tốt, còn muốn lắc, cậu muốn bị chấn động não à?”
Bùi Vãn Lộc nghĩ rằng Bùi Thịnh nói có lý, liền ngoan ngoãn dừng lại.
Trong khoảnh khắc đó, không khí giữa hai người trở nên im lặng. Bùi Vãn Lộc vẫn gắt gao ôm chặt Bùi Thịnh.
Gương mặt Bùi Thịnh trầm lặng, đầy đe dọa, cuối cùng hắn lạnh giọng nói: “Bùi Vãn Lộc, nếu cậu còn không xuống, có phải cậu muốn tôi ôm cậu xuống không?”
Bùi Vãn Lộc chớp mắt đầy khó hiểu, cảm thấy ca ca của mình thật kỳ quái. Rõ ràng trước đó không cho cậu xuống, giờ cậu không xuống lại còn tỏ ra tức giận.
Bùi Thịnh: “Cậu không hiểu sao?”
Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng lắc đầu, “Lúc nãy chẳng phải ngươi nói không cho ta xuống dưới sao? Ngươi không phải muốn ta kẹp ngươi sao?”
Bùi Thịnh: “……”
Không chờ được câu trả lời rõ ràng từ ca ca, Bùi Vãn Lộc lo mình sẽ ngã, nên lại cẩn thận kẹp chặt lấy Bùi Thịnh hơn nữa.
Bùi Vãn Lộc: “!”
Càng không thích hợp.
“Xuống dưới!”
Bùi Thịnh thực sự đang rất tức giận, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến Bùi Vãn Lộc cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Vội vàng thả chân ra, cậu nghe một tiếng trầm vang, cảm giác như xương của mình sắp nứt ra. Bùi Thịnh đứng trên cao nhìn xuống, thấy cậu đang ngồi dưới đất, tay nhỏ che lấy mông, đôi mắt ngấn nước, nước mắt rơi từng giọt nhỏ giọt như thể cậu đau đớn không chịu nổi.
Bùi Thịnh có chút không kiên nhẫn mà dời ánh mắt đi, cảm thấy cậu thật ngốc nghếch.
Không chỉ ngốc mà còn tỏ ra yếu đuối, nhẹ nhàng bị quăng ngã một chút mà đã bày ra bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Bùi Vãn Lộc cảm thấy vô cùng ủy khuất, Bùi Thịnh thật quá đáng. Bảo cậu xuống thì ít nhất cũng nên cho cậu dựa vào mép giường một chút chứ? Dựa vào mép giường, cậu sẽ không bị quăng xuống đất như thế này, xương của cậu có lẽ cũng không bị đau đến thế.
Nhân lúc Bùi Thịnh không để ý, Bùi Vãn Lộc lén nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt cậu hiện lên những lời trách móc thầm kín nhất mà cậu có thể nghĩ đến. Nhưng khi Bùi Thịnh quay lại nhìn, ánh mắt không phục của cậu vẫn còn đó.
Bùi Thịnh cười lạnh, đá nhẹ vào Bùi Vãn Lộc, “Còn không đứng dậy? Cậu ngồi đây để tỏ vẻ đáng thương sao?”
Mũi giày da chạm nhẹ vào mông của cậu, khiến nó co lại rồi nảy lên. Chính cái động tác đơn giản đó cũng đủ để thấy rõ mông của cậu vừa mềm vừa đàn hồi tốt đến mức nào.
Ánh mắt của Bùi Thịnh hơi tối lại, biểu cảm đen tối khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Bùi Vãn Lộc không thể tin được rằng Bùi Thịnh lại dùng giày da đá cậu. Cậu sống đến giờ chưa từng gặp ai quá đáng như vậy: quăng ngã cậu rồi còn đá cậu nữa.
Bùi Vãn Lộc bị hành động của Bùi Thịnh làm cho tức giận đến run rẩy, đôi mi dài của cậu rung lên không ngừng.
Bùi Thịnh lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lên.”
Biết ngay mà, chỉ giỏi ra lệnh và bắt nạt mình thôi.
“Ngươi chỉ biết bảo ta đứng lên, có biết ta té đau đến thế nào không? Xương của ta còn đang tê dại đây, ngươi không thể dịu dàng hơn chút sao…”
Bùi Thịnh vốn tưởng rằng Bùi Vãn Lộc sẽ phát cáu lớn hơn, nhưng không ngờ giọng nói của cậu lại mềm mại, như thể đang làm nũng, như thể đang cầu xin hắn dịu dàng hơn.
Bùi Vãn Lộc đang làm nũng với hắn sao? Bùi Thịnh nhíu mày lại.
Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại.
“Đây là lần cuối cùng, đứng lên.”
Giọng của Bùi Thịnh đột ngột trở nên lạnh lùng.
Nước mắt của Bùi Vãn Lộc vẫn còn đọng trong hốc mắt, giọng cậu nghẹn ngào: “Ta đứng lên đây.”
Bùi Thịnh liếc cậu một cái, rồi nói: “Đứng lên rồi đi ra ban công, nhổ cỏ, không muốn ngủ thì đi nhổ hết cỏ dại đi.”
Bùi Vãn Lộc: “Ca, đã muộn rồi, đến giờ đi ngủ rồi.”
Bùi Thịnh nhíu mày, tại sao cậu ta lại thích làm nũng như vậy?
Nói xong, Bùi Vãn Lộc xoay người định rời đi, nhưng lại bị Bùi Thịnh nắm lấy cổ. Cổ cậu trắng nõn, xúc cảm vô cùng tốt, như thể chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.
Giọng của Bùi Thịnh lại trầm xuống: “Bùi Vãn Lộc, cậu không nhớ tôi vừa nói gì sao?”
Lưng Bùi Vãn Lộc cứng lại, khuôn mặt đỏ lên không tự nhiên, cậu cúi đầu, mờ mịt không hiểu vì sao Bùi Thịnh lại bắt cậu lặp lại lần nữa: “Ngươi nói… ta kẹp ngươi có thích không?”
Bùi Thịnh: “……”