“Nếu Lộc Lộc mất trí nhớ, vậy còn hôn lễ với Tiểu Thịnh thì sao?”
Bùi Vãn Lộc không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Thịnh. Cậu bị bác sĩ nâng dậy để kiểm tra, nhưng vẫn bị ánh mắt đó đè nặng đến mức sống lưng cứng đờ.
Cậu không muốn kết hôn với Bùi Thịnh, không muốn bị anh ta ép chết.
Bùi Vãn Lộc cắn môi, vì quá sợ hãi kịch bản trong truyện, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định rằng giả vờ mất trí nhớ là cách duy nhất để thoát khỏi tình huống hiện tại. Chỉ cần không đi theo cốt truyện của nguyên tác, có lẽ anh trai sẽ không gϊếŧ cậu.
Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Vãn Lộc đảo nhẹ, ánh mắt không ngừng lướt qua những người đang thảo luận, như thể không hiểu họ đang nói gì.
“Vậy không kết hôn nữa.”
Ánh mắt Bùi Vãn Lộc dừng lại trên gương mặt điêu khắc của Bùi Thịnh, đường nét lạnh lùng, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Ngươi nói đi? Bùi Vãn Lộc.”
Bùi Vãn Lộc: “……”
Bùi Vãn Lộc không tự giác mà rụt người lại, giống như một chú chim cút nhỏ khi gặp thiên địch, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhưng đầy vẻ hoang mang và bất lực.
Ông lão bĩu môi, đưa tay chọc chọc khuỷu tay của Bùi Thịnh, “Ngươi hãy nhẹ nhàng hơn chút, Lộc Lộc cái gì cũng không nhớ được, hãy để lại cho nó một ấn tượng tốt.”
Nhìn thấy vẻ hoang mang và bất lực của Bùi Vãn Lộc, Bùi Thịnh chợt nhớ đến những lời mình từng nói về việc hắn sẽ làm hại Bùi Vãn Lộc nếu cưới nhau.
Đôi mắt Bùi Thịnh híp lại, mất trí nhớ sao? Hắn cảm thấy Bùi Vãn Lộc không hẳn là đã mất trí nhớ, mà có vẻ như đang giả vờ.
Bùi Vãn Lộc nhẹ giọng nói, “Không kết hôn, ta cái gì cũng không nhớ được, ta lại không thích hắn, ta không muốn ở bên hắn.”
Nghe Bùi Vãn Lộc nói vậy, Cố Đinh thở phào nhẹ nhõm. Dù Bùi Vãn Lộc mất trí nhớ cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất là không còn khăng khăng muốn ở bên Bùi Thịnh.
Nhớ lại lời Bùi Thịnh nói trước đó rằng “Nếu Bùi Vãn Lộc kết hôn với ta, hắn sẽ chết”, Cố Đinh không khỏi cảm thấy lo sợ.
Cố Đinh nhẹ nhàng nói, “Cũng tốt, nếu sau này con có thích ai thì cứ mang về nhà.”
Lúc này, ông lão đã ngồi xuống ghế bên giường Bùi Vãn Lộc.
Ông lão dậm dậm cây gậy trên tay, “Mẹ con nói đúng, Bùi Thịnh tính tình cứng rắn như đá, lại xấu tính, có gì mà tốt. Ông ngoại có nhiều bạn bè, có thể giới thiệu cho con vài người, ngày mai con có thể đi xem mắt đến nỗi ngạch cửa Bùi gia phải vỡ ra.”
Ông lão nói chuyện vui vẻ như thể thấy cháu trai yêu quý của mình đột nhiên thông suốt, lòng vui mừng không giấu nổi.
Cuối cùng cũng có người dám nói hai câu về Bùi Thịnh, Bùi Vãn Lộc vốn dĩ đang nghẹn một bụng tức giận nhưng chỉ với vài câu nói đã bị hóa giải.
Bùi Vãn Lộc không nhịn được bật cười, nhưng vì cười quá lớn nên ngay lập tức chạm vào vết thương.
“Ôi… Ông ngoại… Đau quá…”
Tiếng cười nháy mắt biến thành tiếng nức nở đầy đáng thương.
Bùi Thịnh vẻ mặt ghét bỏ mà quay đi, hệt như đang nghĩ rằng “Đúng là đồ ngốc, cười thôi cũng làm mình bị đau.”
Vì sau khi kiểm tra không có vấn đề gì nghiêm trọng, ngày hôm sau Bùi Vãn Lộc đã được đưa về Bùi gia.
Trở lại phòng của mình, đứng trước gương, nhìn vào cái đầu bị cuốn băng kín mít, Bùi Vãn Lộc trầm ngâm một lúc.
Trước khi rời bệnh viện, mọi người trong Bùi gia nhìn thoáng qua đầu của cậu và đều lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Thế là lại gọi thêm bác sĩ quấn vài vòng băng gạc nữa.
Bùi Vãn Lộc cảm thấy mình bây giờ giống như một con tằm, đầu vừa to vừa nặng.
Quá nặng.
Sự quan tâm của Bùi gia quá nặng nề, nặng đến mức cậu không dám ngẩng đầu.
Bùi Vãn Lộc kéo lấy cái đầu nặng nề của mình, chưa kịp nghĩ ngợi điều gì thì giọng của Cố Đinh vang lên, “Lộc Lộc, con không ngồi trên giường mà đứng làm gì vậy?”
Bùi Vãn Lộc tiếp tục nâng đầu, ngoan ngoãn đáp, “Mẹ, con chỉ đứng một chút thôi.”
Ánh mắt Cố Đinh không tán đồng, “Lên giường ngồi đi, cái đầu to như thế, đầu nặng chân nhẹ, lỡ con ngã thì làm sao?”
Bùi Vãn Lộc: “……”
Thì ra mẹ cũng biết đầu của mình nặng hơn chân.
Bùi Vãn Lộc “Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn lên giường ngồi, Cố Đinh đưa qua một chén canh gà, “Uống nhiều một chút cho bổ.”
Bùi Vãn Lộc cầm lấy chén canh, ngoan ngoãn uống hết chén canh mà Cố Đinh đưa.
Bé con ngoan quá, Lộc Lộc nhà mình thật sự quá ngoan.
Mỗi cử động của hàng lông mi dài và cong đều nhẹ nhàng rung rinh, có lẽ vì canh gà còn nóng nên Bùi Vãn Lộc khẽ thở ra, đôi khi cậu còn le lưỡi nhỏ để hít thở.
Cố Đinh nhìn thấy mà lòng tràn đầy tình thương của mẹ.
Con trai của bà đáng yêu như vậy, không có lý nào lại có người không thích. Nhưng nghĩ đến Bùi Thịnh, bà lại buồn bã, vì Bùi Thịnh không thích Bùi Vãn Lộc.
Cố Đinh không khỏi cảm thấy buồn.
Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng chớp mắt, mở miệng hỏi, “Mẹ ơi, sao mẹ không vui?”
Hồi nhỏ, cậu không có cha mẹ, những người xung quanh ngoài gia gia thì không mấy ai đối xử tốt với cậu, nên Bùi Vãn Lộc rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Cố Đinh trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói, “Lộc Lộc, ca ca con không phải cố ý đẩy con, con đừng trách hắn được không? Là mẹ không hoàn thành trách nhiệm với ca ca.”
Nghe đến từ "ca ca", Bùi Vãn Lộc không khỏi rùng mình.