Khi Cố Đinh vừa bước tới trước mặt Bùi Thịnh, hắn liếc nhìn khe hở cửa phòng của Bùi Vãn Lộc một cái.
Đợi hai người rời đi, Bùi Vãn Lộc nhanh chóng chạy từ phòng Bùi Thịnh về phòng mình.
Vừa rồi náo loạn một trận, đến giờ chân Bùi Vãn Lộc vẫn còn mềm nhũn. Vừa đóng cửa lại, cậu ném chiếc gối xuống đất, dựa vào cửa ngồi xuống. Cảm giác tê liệt do quá sợ hãi lúc nãy đã dần quay trở lại.
Quai hàm của cậu đau nhức, Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng xoa xoa hai bên.
Không nhịn được nghĩ, tay của Bùi Thịnh cũng thật là lớn quá đi. Tay lớn không nói, còn cứ động chút là bóp mặt cậu.
Không cần nghĩ cũng biết, mặt cậu chắc lại bị Bùi Thịnh bóp cho đỏ lên như hôm qua.
Oán thầm một lúc, Bùi Vãn Lộc khẽ thở dài. Bùi Thịnh thích khi dễ cậu là thế, nhưng cuối cùng vẫn giúp cậu che giấu, không để ai phát hiện ra.
Ca của cậu kỳ thực cũng không xấu, cậu nên nhớ những điều tốt về ca. Dù đa phần thời gian, ca vẫn rất hung dữ.
Nghĩ như vậy, Bùi Vãn Lộc bỗng liếc thấy chiếc điện thoại hôm qua bị vứt xuống đất.
Dưới ánh mắt trời rực rỡ xuyên qua lớp cửa kính pha lê, chiếu từng đợt ánh sáng nhè nhẹ vào phòng, khiến Bùi Vãn Lộc tự nhiên cảm thấy mọi thứ sáng sủa hơn.
Ánh mặt trời đẹp đẽ như thể có thể xua tan mọi bóng tối.
Ban ngày luôn làm người ta trở nên can đảm hơn.
Tuy vậy, dù ánh nắng đã nhiều, trong lòng Bùi Vãn Lộc vẫn còn chút run sợ. Chỉ cần nghĩ đến cái xác động vật bị bầm dập, lông lá cùng thịt máu mờ mờ...
Lưng cậu bất giác ướt đẫm mồ hôi.
Sau một hồi tự xây dựng tâm lý, Bùi Vãn Lộc mới dám nhấn nút mở chiếc điện thoại bị vỡ màn hình. Vừa chạm vào màn hình, điện thoại liền trở về giao diện trước khi cậu vứt nó.
Chưa kịp nhìn rõ giao diện, Bùi Vãn Lộc nhắm mắt lại, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào màn hình, lông mi cũng khẽ rung theo.
Ô ô ô, tại sao kẻ ác lại không tin là cậu bị mất trí nhớ?
Cậu thật sự không muốn nhìn bức ảnh đó chút nào.
Nhưng dù không nhìn, bức ảnh vẫn sẽ ở đó. Cuối cùng, cậu vẫn phải mở điện thoại ra.
Nếu không mở ngay bây giờ mà để đến tối, cậu sẽ càng sợ hãi hơn. Bùi Thịnh chắc chắn sẽ không tiếp tục cho cậu trú lại đêm nay, nên hôm nay cậu nhất định phải xóa bức ảnh đó.
Không, hôm nay cậu phải xóa kẻ ác kia.
Nếu hôm nay kẻ ác lại gửi thêm bức ảnh nào nữa, cậu cũng không biết phải làm gì.
Hiện tại, cách duy nhất hắn nghĩ đến để thoát khỏi sợ hãi là cắt đứt nguồn đe dọa.
Bùi Vãn Lộc nghiến răng, mở mắt ra.
Bùi Vãn Lộc: “?”
Bức ảnh đã biến mất.
Lời đe dọa cũng bị rút lại.
Giao diện trống trơn khiến Bùi Vãn Lộc gần như nghi ngờ liệu đêm qua có phải chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng dòng tin nhắn "Bael đã rút lại một tin nhắn" trên giao diện đã im lặng xác nhận tất cả những gì cậu đã trải qua là thật.
Bùi Vãn Lộc sắp xếp lại ngôn từ, cuối cùng gửi một tin nhắn đến tất cả bạn bè trên WeChat, bao gồm cả Bael.
"Vì bị thương, tôi không nhớ được gì cả, giờ tôi sẽ xóa tất cả bạn bè trên WeChat."
Ý ngoài lời, cậu không nhớ gì cả, đừng tìm cậu nữa. Có tìm cũng vô ích, đe dọa cậu cũng không được, ai cũng như nhau. Cậu không nhớ được gì.
“Lạy ông tôi ở bụi này?”
Nam nhân mặc áo tắm dài màu trắng, tựa tay trên lan can, ngắm nhìn cảnh vật xa xăm. Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, mà lại vô cùng quyến rũ.
Không sai biệt lắm, có vẻ đã đến lúc về thăm người bạn tốt của hắn rồi.
Mất trí nhớ? Hay là chỉ giả vờ mất trí nhớ?
Bất kể là chuyện gì, hình như càng thú vị hơn trước đây.
Hắn cũng bắt đầu thấy mong đợi.