Bùi Thịnh nhéo nhẹ sau gáy Bùi Vãn Lộc, lần nữa nhấc cậu lên. Giọng nói của anh lạnh lùng, nghiêm nghị: "Bùi Vãn Lộc, ngươi không phải chó, cũng không phải mèo. Đừng dùng hành động như thế để lấy lòng người khác."
"Ca ca, em hơi sợ, ngủ chung với em đi."
Bùi Vãn Lộc ngước mắt nhìn, đôi con ngươi xinh đẹp như đang tỏa sáng, ánh mắt đơn thuần mà rực rỡ, thực sự trông rất giống một chú cún con ngoan ngoãn đang nhìn chủ nhân.
Chú cún con họ Bùi này, nói gì cũng không nghe vào đầu.
Bùi Thịnh nhắm mắt lại. Xem ra hôm nay nếu không đáp ứng, Bùi Vãn Lộc có thể quấy rầy anh cả đêm.
Bùi Thịnh nói: "Tự đi tắm rồi quay lại ngủ."
Trong phút chốc, đôi mắt Bùi Vãn Lộc sáng rực lên, long lanh như những viên ngọc trong suốt. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, khiến người ta mềm lòng.
Nhưng giây tiếp theo, Bùi Thịnh liền nghe thấy Bùi Vãn Lộc bắt đầu nhõng nhẽo:
"Ca, em không dám về phòng, anh giúp em lấy bộ đồ ngủ được không?"
Bùi Thịnh: "..."
Bùi Thịnh nói, giọng cứng rắn: "Bùi Vãn Lộc, muốn ngủ hay không thì tùy, không muốn thì cút."
Bùi Vãn Lộc không hiểu sao Bùi Thịnh lại tức giận, cậu cúi mắt, vội vàng nói: "Em ngủ mà, không cần lấy đồ ngủ nữa. Em chỉ dùng một chút phòng tắm của anh thôi, chỉ một chút thôi."
Bùi Thịnh không nói thêm, buông Bùi Vãn Lộc ra rồi rời khỏi phòng tắm.
Anh bước ra ngoài, mở cửa kính ban công trong phòng mình. Đêm đã về khuya, nhưng ánh trăng vẫn sáng tỏ, chiếu sáng mọi vật rõ nét, đẹp như dòng nước bạc.
Trong phòng, tiếng nước ào ào vẫn vang lên.
Trên ban công, anh nhẹ nhàng chạm vào cây cà chua nhỏ. Cây đã có chút mệt mỏi, cúi mình dưới sức nặng của quả chín.
Bùi Thịnh xoay người, mở cánh cửa gỗ nối liền với ban công phòng của Bùi Vãn Lộc.
Sau khi về lại Bùi gia, để tạo điều kiện gắn kết tình cảm, phòng anh được sắp xếp cạnh phòng Bùi Vãn Lộc, ban công cũng được nối thông để thuận tiện cho cả hai.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp, cánh cửa gỗ trắng này được mở ra.
Tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa phòng tắm. Phòng chỉ có Bùi Thịnh, nên Bùi Vãn Lộc theo bản năng lên tiếng: "Ca?"
Bùi Thịnh đáp gọn: "Đồ ngủ."
Bùi Vãn Lộc dường như không phản ứng kịp, khẽ "À" một tiếng rồi nhanh chóng tắt vòi hoa sen.
Chỉ nghe tiếng nước ngừng chảy, từ phía sau cánh cửa phòng tắm thò ra một cánh tay trắng nõn nà, mảnh mai đến mức tưởng như có thể bóp gãy xương một cách dễ dàng.
Bùi Thịnh nhíu mày, không khỏi nghĩ đến việc Bùi Vãn Lộc bị nuôi nấng đến mức yếu ớt, gầy gò như vậy, lãng phí biết bao dinh dưỡng mà vẫn không lớn nổi.
Bùi Vãn Lộc nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ trong tay mình, có chút không tin nổi. Chẳng phải lúc nãy ca đã nói sẽ không lấy đồ cho cậu sao?
Bùi Vãn Lộc ngẩn ngơ nhìn bộ đồ trong tay, cậu cảm thấy như đang không hiểu nổi Bùi Thịnh.
Nhưng dù có hiểu hay không, cậu luôn tin rằng lấy lòng Bùi Thịnh có vẻ là một chiến lược đúng đắn.
Chỉ cần cậu lấy lòng được anh, ôm chặt lấy đùi anh anh, ít nhất cậu sẽ không phải lo sợ những hiểm nguy xung quanh, hay bị ai đó biếи ŧɦái tìm đến làm hại.
Nghĩ đến kẻ biếи ŧɦái ấy, Bùi Vãn Lộc không khỏi rùng mình. Cậu vội mặc đồ ngủ và bước ra ngoài.
Lúc ấy, Bùi Thịnh đã nằm trên giường, rèm cửa đen được kéo kín, ánh trăng và khung cảnh ngoài ban công đều bị chặn lại bên ngoài.
Bùi Thịnh nằm rất ngay ngắn, nhắm mắt lại, nhưng biểu cảm không có gì là thoải mái. Dù khi ngủ, anh cũng không hề thả lỏng, vẻ mặt vẫn căng thẳng, đôi mày nhíu chặt.
Bùi Vãn Lộc liếc nhìn vài lần, rồi nhanh chóng rút ánh mắt về. Cậu phỏng đoán đêm nay chắc mình cũng sẽ ngủ không yên, giống như Bùi Thịnh.
Thế giới này quá xa lạ và nguy hiểm. Bùi Thịnh không ưa cậu, còn có những mối đe dọa không rõ nguồn gốc đang rình rập. Cậu thậm chí không biết kẻ đang gây nguy hiểm cho mình là ai.
Trên thảm có một chiếc gối, dường như là dành cho cậu.
Bùi Vãn Lộc nhìn gối, rồi nhanh chóng ngước mắt lên nhìn Bùi Thịnh với ánh mắt long lanh.
Nhìn một lát, cậu ngoan ngoãn nằm xuống thảm, giọng nói vui vẻ mà mềm mại: "Cảm ơn ca ca. Ngủ ngon nhé."
Bùi Thịnh mở mắt, giơ tay tắt đèn.
Chú cún con họ Bùi ngốc nghếch, chỉ cần người khác cho một chút lợi lộc là đã vui vẻ.
Nhưng Bùi Vãn Lộc thật sự ngốc sao?
Trong lòng Bùi Thịnh nảy ra một dấu chấm hỏi. Từ lâu, anh đã ôm thái độ hoài nghi đối với người này.
Nhìn sự thay đổi bất thường ở Bùi Vãn Lộc, anh đã suy đoán ra vô số khả năng. Trong tất cả những khả năng ấy, anh thiên về việc Bùi Vãn Lộc cũng giống như anh, đã trọng sinh.
Trọng sinh để sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, hay là trọng sinh để trở nên khôn ngoan hơn, biết cách thao túng mọi người và mê hoặc họ?
Bùi Thịnh thiên về vế sau.
Bùi Vãn Lộc không chỉ muốn mê hoặc cả gia đình Bùi, mà còn muốn thao túng cả anh.
Cậu muốn tất cả mọi người đều hiến dâng cho mình, ngay cả trong những thời khắc sinh tử, mọi người đều lựa chọn để cậu sống sót.