Chương 10: Chú cún con bẩn thỉu

Đêm khuya, Bùi Thịnh đứng trên ban công.

Thiếu niên Bùi Vãn Lộc, với dấu bùn trên mặt in rõ dưới ánh trăng sáng, nhẹ nhàng đưa tay lau mồ hôi, nhưng chỉ khiến khuôn mặt vốn không mấy sạch sẽ của cậu thêm lấm lem dấu ngón tay.

Bùi Vãn Lộc cầm cái xẻng trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lộ rõ sự nghiêm túc. Cậu đào đất một lúc, thở ra một hơi nhẹ nhàng vì thấy mệt. Cậu tự nhủ nhanh chóng làm xong công việc, mong rằng đến hai giờ có thể trở về ngủ.

Nghĩ đến đây, Bùi Vãn Lộc quay đầu nhìn về phía phòng của mình, sau đó ánh mắt rụt lại khi nhớ tới chiếc điện thoại trong phòng. Cậu lại quyết đoán lắc đầu, sau đó nhìn sang phía phòng của Bùi Thịnh, nơi mà cửa sổ sát đất ngay bên cạnh giường của anh trai.

Giờ này, Bùi Thịnh đã nằm trên giường, có vẻ đã ngủ.

Dù biết Bùi Thịnh đã ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh trai đang ở gần bên, Bùi Vãn Lộc cảm thấy bớt sợ hãi hơn. Có lẽ do tính cách của Bùi Thịnh mang chút nghiêm khắc, chỉ cần anh ở đó, cậu đã có cảm giác an toàn khó tả.

Bùi Vãn Lộc tiếp tục đào đất, tự nhủ rằng nếu cậu ngoan ngoãn và chăm chỉ như vậy, có lẽ Bùi Thịnh sẽ cho phép cậu ngủ trên thảm cạnh mép giường.

Vừa mới quay trở lại đào đất, Bùi Thịnh liền mở mắt.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Bùi Thịnh sắc lạnh, không có chút ấm áp nào, nhìn chằm chằm vào đồ ăn di động của hắn như một “đống đất nhỏ” đang không ngừng di chuyển trước mặt.

Bùi Vãn Lộc trước mắt khác hẳn với hình ảnh của cậu trong quá khứ, thậm chí so với trước khi gặp phải biến cố cũng không giống.

Trước đây, Bùi Vãn Lộc tuyệt đối không tỏ ra chăm chỉ đến thế, cũng chẳng bao giờ vui vẻ khi làm những việc như nhổ cỏ.

Thiếu niên cúi người về phía trước, lưng uốn cong, mỗi khi cậu vươn tay nhổ một cây cỏ, áo ngủ lại bị kéo lên, để lộ một đoạn eo trắng nõn.

Ánh trăng như tơ lụa nhẹ nhàng vuốt ve phần eo nhỏ nhắn ấy, cũng như đường cong kiều diễm bên dưới.

Hành động vốn dĩ đơn thuần, nhưng Bùi Vãn Lộc lại làm nó trở nên không đứng đắn chút nào.

Nhìn thiếu niên vô tư, không chút phòng bị, ánh mắt Bùi Thịnh trở nên sâu thẳm.

Bùi Vãn Lộc bất chợt cảm thấy lạnh ở sau lưng, cậu xoay người lại, nhưng tất cả vẫn bình thường, anh trai vẫn đang ngủ.

Không bao lâu sau, cảm giác lạnh lẽo lại xuất hiện, nhưng lần này cậu không quay người nữa, nghĩ rằng Bùi Thịnh đang ngủ say và không có gì nguy hiểm.

Cậu chỉnh lại quần áo, ngước nhìn ánh trăng rồi nhanh chóng xử lý công việc, mong sớm hoàn thành để còn đi ngủ.

Bùi Vãn Lộc thu xếp xẻng vào chỗ, giờ này đã là rạng sáng hai giờ, từ một chú cún con nhễ nhại lúc một giờ, giờ đây cậu đã trở thành một chú cún bẩn thỉu hoàn toàn.

Cậu rón rén mở cửa phòng Bùi Thịnh, nhanh chóng chui vào, rồi cẩn thận đóng cửa kính lại mà không phát ra tiếng động nào. Nhìn về phía giường, thấy Bùi Thịnh không có phản ứng, cậu thầm reo lên vì đã hoàn hảo che giấu được hành động của mình.

Cậu vừa mới mỉm cười thì giọng nói lạnh lùng của Bùi Thịnh vang lên: “Bùi Vãn Lộc, cậu vào đây làm gì?”

Nam nhân ngồi dậy, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm. Nụ cười của Bùi Vãn Lộc ngay lập tức cứng lại, đôi mắt sáng rực của cậu cũng nhạt đi phần nào.

Nhìn thấy Bùi Vãn Lộc co ro, Bùi Thịnh lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”

Chú cún con bẩn thỉu, đuôi mắt ngay lập tức cụp xuống, đôi mắt lấp lánh của cậu như vỡ thành từng mảnh, vẫn đẹp nhưng khiến người ta đau lòng.

Bùn đất phủ kín đôi môi đỏ của thiếu niên, rõ ràng là một bộ dạng lấm lem, chật vật, nhưng vì cậu quá mức tinh xảo, mà ngay cả dáng vẻ lấm lem đó cũng không che được sự xinh đẹp mê người.

“Ca…” Cậu khẽ gọi, giọng nhẹ nhàng như đang nũng nịu.

Bùi Thịnh nhíu mày, vật nhỏ này lại làm nũng.

“Ngươi phạt ta cũng đã xong rồi, ta muốn ngủ cùng ngươi, được không? Ta sợ lắm khi ở một mình. Ta hứa không lên giường, chỉ nằm ngủ trên thảm cạnh mép giường thôi.”

Chú cún con bẩn thỉu năn nỉ với đôi mắt long lanh, Bùi Thịnh cười lạnh: “Cậu muốn ngủ cạnh mép giường của tôi?”

Giọng Bùi Thịnh không mấy dễ chịu, nhưng khi nghe anh hỏi lại, Bùi Vãn Lộc cảm thấy dường như anh trai có khả năng sẽ đồng ý.

Cậu lặng lẽ nhích gần hơn về phía Bùi Thịnh, toàn thân đều cố gắng tỏ ra đáng yêu, “Ta ngủ rất ngoan mà.”



Ngoan... sao? Bùi Vãn Lộc thật sự dám tự nhận mình ngoan ư?

Chỉ thấy môi mỏng của nam nhân khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm và mỉa mai: “Cậu không phải vừa nói hôm qua rằng nếu tôi chăm sóc cậu tốt, cậu có thể miễn cưỡng để tôi ngủ cạnh giường của cậu? Sao bây giờ lại muốn ngủ cạnh giường của tôi rồi?”

Bùi Vãn Lộc: “…”

Nguyên chủ thật sự rất giỏi trong việc đào hố, không chỉ đào mà còn không thèm lấp lại.

Cậu ghét nhất loại người đào hố mà không chịu lấp. Bùi Vãn Lộc phồng má, giận dỗi nghĩ ngợi.