Chương 8
Người nằm trên ghế thái sư nhất thời sửng sốt một lúc. Lần đầu tiên làm cho hắn phải thất thố như thế, Thư Cẩn khó tránh khỏi đắc ý cười rộ lên.
Cúi người xuống, khiến cho khoảng cách giữa hai người không thể gần hơn được nữa, chỉ cần động tác khi nói chuyện lớn hơn một chút, sẽ không cẩn thận chạm phải môi hắn.
“Không nói lời nào chính là đáp ứng rồi.” Gã tiếp tục sử dụng chiêu sách của Tô Niệm Thanh, cười nói “Thời gian ấn định trong năm ngày, chúng ta tốc chiến tốc thắng. Nếu lần này ngươi thua, sẽ không thể tiếp tục ở lại đây”.
Nói cách khác, trong vòng năm ngày không cần phải đánh cược khác.
Mà năm ngày sau thì sao?
“Nếu ta thắng cũng không cần đánh cược nữa?” Tô Niệm Thanh rốt cuộc đã lấy lại tinh thần hỏi ngược lại gã.
Thư Cẩn chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
“Được lắm”, Tô Niệm Thanh cuối cùng cũng khôi phục vẻ tươi cười, cánh tay mới vừa vì kinh ngạc mà hơi nâng lên lại buông thõng xuống, “Thiếu chủ định làm thế nào để hấp dẫn bỉ nhân đây?”
Lời vừa nói xong, ngực liền cảm thấy một trận mát lạnh. Đơn y vốn được mặc chỉnh tề hiện giờ đã bị kéo xuống vai, ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua như thực lại như hư. Gió lạnh, ngón tay ấm áp, thiếu niên ngạo nghễ tươi cười, chăm chú nhìn hắn hòng muốn từ gương mặt bình tĩnh kia nhìn ra chút manh mối.
Trước nay đều có thể nghe được người dưới thân rêи ɾỉ, nhưng lúc này đây, gã lại nghe thấy từng đợt tiếng cười khe khẽ bị kiềm chế.
“Nhột quá…” Tô Niệm Thanh cắn môi để ngăn bản thân cười quá mức. Hài tử kia ở gần quá, nếu không cẩn thận sẽ hôn trúng, mà hắn lại không có thói quen tự đưa mình đến cửa.
Những lời này quả nhiên chọc giận người bên trên. Ngón tay dịu dàng lập tức trở nên sắc bén, tiếng cười lập tức biến thành tiếng kêu rên.
“Ngươi muốn hấp dẫn ta hay là muốn gϊếŧ ta?” Tô Niệm Thanh nhịn không được phải hỏi.
“Đừng dài dòng!” Lúc thẹn quá hóa giận, trên mặt lại xuất hiện một tia đỏ ửng.
Nhìn thấy gã lộ ra biểu tình này, Tô Niệm Thanh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền hỏi một câu thăm dò: “Ngươi chưa bao làm như vậy với kẻ khác chứ?” Lời vừa mới nói ra, thiếu niên tức thì đứng bật dậy, trừng mắt tức giận.
“Bảo ngươi câm miệng cho ta!”
Lời rõ ràng là đang uy hϊếp nhưng vẻ đỏ ửng trên mặt không thể giả được.
Điều đó là đương nhiên. Thư Cẩn là ai chứ? Cần gì phải làm loại chuyện này để câu dẫn người khác? Huống chi, dẫu cho cần lợi dụng sắc đẹp để làm việc, bình thường gã chỉ cần thoáng lộ ra vẻ tươi cười là những người đó đều cam nguyện đắm mình trụy lạc. Nhưng nam nhân trước mắt này, chẳng những tọa ủng bất loạn, lại còn có thể nghiên cứu gã có phải lính mới hay không!
Buồn cười!
Tô Niệm Thanh sửng sốt một chút, lại khẽ cười vươn tay lên, vén mấy sợi tóc đang rủ trên mặt gã ra sau, lộ ra vành tai vốn trắng nõn như ngọc mà hiện giờ đã bị nướng đỏ. “Làm gì phải miễn cưỡng bản thân đâu…”
Lời này là thật tâm, tuyệt không có ý trêu chọc gì. Tô Niệm Thanh có thể thề với trời như vậy.
Nhưng hắn từ nhỏ đến lớn vẫn thường xuyên bị hiểu lầm, mỗi khi tới thời khắc mấu chốt luôn trốn không thoát số mệnh này.
Thí dụ như hiện tại. Bộ dạng của Thư Cẩn nhìn như chỉ hận không thể đem hắn xé nát hay cắn vụn. Tô Niệm Thanh lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, nhất định cho rằng những lời vừa rồi của mình chính là khıêυ khí©h, vội vàng xua tay nói: “Ta thật tình không hy vọng ngươi phải ủy khuất bản thân như vậy. Ngươi đừng hiểu lầm. Loại chuyện này không cần thuần thục, lại càng không cần… Ô!”
Một tiếng cuối cùng bị người chặn lại trong miệng, hòa lẫn vào miệng đối phương.
Đầu lưỡi ấm áp dây dưa Tô Niệm Thanh, tựa như đang trút hận, kịch liệt giống như cả hồn phách của hắn cũng phải đoạt lấy.
Thư Cẩn tức giận “cắn” nam nhân này, chỉ hận không thể làm cho hắn cả đời không thể nói gì được nữa. Gã muốn tất cả phải bị bóc trần, nhưng người này rốt cuộc vẫn còn có thể lộ ra dáng vẻ ôn nhu văn nhã, không chút động tâm!
Gã ở trong mắt hắn thực sự không hề có chút mị lực như vậy sao!
Mùi quế hoa quen thuộc càng thêm rõ ràng, gã thậm chí còn có thể cảm nhận được dư vị ấm áp giữa mùi hương thoang thoảng. Miệng Tô Niệm Thanh vẫn mang theo ngọt vị, dường như có liên quan đến túi đường ngẫu trên bàn và bích loa xuân trong chén.
Ngọt ngào khiến người có cảm giác như dư vị chưa tan hết…
Lưng bị người vỗ vài cái, Thư Cẩn mới hồi phục tinh thần. Nhấc người lên, phát hiện ánh mắt người dưới thân có chút mê võng như bị phủ lên một lớp sương mù, hai má phiếm hồng, không khỏi đắc ý trong lòng. Chung quy cũng chỉ là một nam nhân bình thường.
Nhưng Tô Niệm Thanh hít sâu vài hơi mới nói: “… Ngươi vừa rồi đè lên ngực ta…”
Quả thực là đem tất cả kiêu ngạo, tất cả tìиɧ ɖu͙© vừa rồi thổi tan không còn một mảnh!
Thư Cẩn cắn răng, nhịn không được phải hỏi ngược lại: “Ngươi không phải đã làm loại chuyện này?” Nếu không phải định lực rất cao, cũng chỉ còn một khả năng, thì phải là… “Ngươi không phải là không thể?” Gã lại bổ sung một câu.
Là nam nhân nghe thế đều phải đại biến sắc mặt, Tô Niệm Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“… Ta thật sự bình thường!” Để chứng minh cho sự trong sạch của mình, hắn ho khan một tiếng, có chút xấu hổ mà nêu ví dụ, “Vài ngày trước mới giải quyết xong”.
Thư Cẩn bán tín bán nghi. Tô Niệm Thanh thở dài: “Ta chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân”.
Nhưng phản ứng nhận được lại là cười lạnh. Còn có hừ lạnh. Ngay cả mắt cũng lạnh nốt.
“Ngươi không phải người đầu tiên nói với ta những lời này”.
Tô Niệm Thanh nhìn gã, không nhịn được tò mò: “Những người đó về sau thế nào?”
“Hoặc là là bị ta ăn, hoặc là, cả đời cũng không thể cảm thấy hứng thú được nữa”. Thiếu niên cười khẩy trả lời.
“… Ta tự nhiên là ngoại lệ?”
Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, nhưng chỉ cười mà không trả lời.
“Tự nhiên là ngoại lệ”. Tô Niệm Thanh mỉm cười với gã, tự cho bản thân một đáp án hoàn mỹ. Sau đó lại đưa tay giúp gã sửa sang y phục đã bị lỏng lẻo rối loạn, buộc chặt vạt áo, nói tiếp: “Ngủ đi, sắc trời không còn sớm. Ngày mai còn có việc”.
Ngữ khí thoải mái giống như hai người đã xong việc rồi.
Thiếu niên tức giận trừng hắn.
Rõ ràng ván bài này phải do gã chủ đạo, tại sao cuối cùng luôn bị nam nhân này nắm mũi dắt đi?
Tô Niệm Thanh sửa sang gọn gàng y sam của mình, sau đó lại xoa đầu thiếu niên còn chưa chịu rời đi kia, lộ ra vẻ mặt từ ái: “Ngoan, thật sự đã khuya, ngủ đi”.
Thư Cẩn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mới vừa rồi cái gì là mê hoặc, cái gì là động tác, ở trước mặt chữ “ngoan” này vô tình đều trở nên buồn cười!
Nam nhân chết tiệt này! Vô luận bằng giá nào, gã cũng nhất định phải khiến nam nhân này ở dưới thân mình nhận thua!
…
Thư Cẩn đáng yêu, ngươi không nên hạ loại quyết tâm này.