Chương 17
Lưu gia đương gia cùng Thiên Lộc thành chủ ước hẹn gặp mặt ở tửu lâu tốt nhất Lăng Châu.
Bởi vì cả tửu lâu đã bị bao trọn nên lầu trên lầu dưới đều yên ắng, chỉ ba bàn nằm ở vị trí trung tâm của lầu hai là có người ngồi.
Lưu gia, Thiên Lộc thành mỗi bên ngồi một bàn, bàn chính giữa có hai đương gia cùng một đám quan viên đang ngồi.
Vốn chỉ là cuộc gặp gỡ mua bán của tư nhân, lại có thể tìm đến nhiều quan viên có máu mặt như vậy, thế lực của Lưu gia ở Lăng Châu có thể đoán được.
Đàm phán lúc đầu chỉ nói toàn những chuyện không đâu, đôi bên ngấm ngầm thăm dò lẫn nhau, rốt cuộc, không biết nói tới cái gì, biểu tình thoải mái của Lưu gia đương gia thoáng chốc thay đổi, quan viên chung quanh cũng đều thay đổi thần sắc.
Chỉ có Thiên Lộc thành chủ mỉm cười thổi trà, nhưng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một.
Thư Cẩn nhìn bầu không khí thoáng chốc đã trở nên khẩn trương chỗ chủ nhân bữa tiệc, lại quét mắt sang chỗ Lưu gia đang bắt đầu rục rịch, ngón tay để trên bàn nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Lưu gia quả nhiên không muốn chia xẻ miếng bánh nướng cỡ lớn này. Những người ngồi ở chỗ Lưu gia tuyệt đối không phải là người trong nhà. Xem ra, ít nhất có đến một nửa là môn phái giang hồ từng kết oán với Thiên Lộc thành.
Dù đã dịch dung nhưng tư thế nắm vũ khí không phải trong một lúc liền có thể thay đổi.
Thư Cẩn cười lạnh, chờ đến thời khắc đại khai sát giới.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Đương gia của Lưu gia cuối cùng đã mở miệng, âm trầm nói: “Ngươi phải nhìn ra được, tình hình hiện tại có lợi với ai hơn.”
Mặc dù không ít cao thủ mà hắn mời đến đều bị người của Thiên Lộc thành xử lý, nhưng cường long chung quy áp không hết được bọn rắn độc, trong ngoài tửu lâu này vẫn còn nhiều người muốn tiêu diệt Thiên Lộc thành. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, nam nhân đáng chết này sẽ mất mạng ở đây.
Đến lúc đó, giành được không chỉ có hoàng kim thủy đạo, còn có thanh danh tiêu diệt giáo chủ ma giáo.
Thiên Lộc thành chủ theo dõi hắn, cười lạnh nói: “Nếu ta sợ, sao còn đồng ý đến Lăng Châu?”
Toàn trường yên tĩnh.
Ngay lúc Lưu gia đương gia chuẩn bị hành động, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng vang. “Các ngươi là ai?!”
Nhưng chất vấn không thể ngăn cản đối phương tiến vào, chỉ nghe thấy vài tiếng nổ, kế đó dưới lầu không còn động tĩnh gì nữa.
Khi khách không mời mà đến xuất hiện ở lầu hai, chỗ chủ nhân bữa tiệc nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Dẫn đầu là một nam nhân thanh tú trên tay quấn băng vải, một thân trường bào màu lam nhạt, nét mặt mỉm cười.
“Tô, Tô đại nhân!” Một tiếng xưng hô, khiến tất cả quan viên trong bàn tiệc nhũn hết cả chân.
Tiệc rượu hôm nay trước đó vẫn chưa lộ ra, mà đối phương lại có thể chọn đúng lúc này để đến, chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị. Nghĩ đến ô sa của mình sắp ra đi, chúng quan viên ngoại trừ sắc mặt trắng bệch đều không có lời nào khác.
Thư Cẩn kinh ngạc nhìn người tới.
Gã cuối cùng đã biết dự cảm kia là gì.
Nhưng, có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, nam nhân này thật sự dám ở lúc này, trường diện này, xuất hiện tại nơi đây.
Tô Niệm Thanh quét mắt khắp toàn trường, hoàn toàn mặc kệ không khí ngột ngạt khẩn trương chung quanh, khẽ cười nói: “Người thực đông đủ nha!”
Sắc mặt của Lưu gia đương gia lại khó coi. Hắn không phải không phát hiện người do Tô Niệm Thanh phái ra liên tiếp dò xét ngay trước mắt mình, hắn cũng từng thử phái người đi ám sát. Nhưng mỗi lần đều không bệnh mà chết. Vậy nhưng lúc này y lại dám công khai xuất hiện trước mắt, tại nơi mà hắn đã rải đầy cơ sở ngầm!
Tô gia đại thiếu gia này rốt cuộc có bản lĩnh gì?!
Mà Thiên Lộc thành chủ thủy chung chỉ ngồi ở chỗ kia, tuy kinh ngạc, lại không hề kích động như những người khác.
Đây là người của triều đình, không có xung đột lợi ích quá lớn với mình, nam tử thanh tú trước mắt hẳn là cũng hiểu được đạo lý này, một khi đã như vậy, hai người sẽ không có lý do để căm thù lẫn nhau.
“Nếu mọi người đã ở đây, ta cũng bớt được không ít chuyện. Vô Hoa.” Hắn quay đầu gọi một tiếng, người phía sau lập tức cung kính cầm quyển trục màu vàng bước ra, những người có mặt nhìn thấy đều bị chấn động.
Vô Hoa tuy không đổi sắc nhưng trong lòng thầm bội phục chủ tử của mình.
“Thánh chỉ ở đây, mọi người nghe lệnh.” Thanh âm nhàn nhạt, không cao không thấp, lại làm cho cả phòng nhất thời tĩnh lặng như tờ. Sau đó đều trật tự quỳ xuống.
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Ngoại trừ người của Thiên Lộc thành, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Tô Niệm Thanh liếc nhìn đám người trước sau vẫn cao ngạo, chỉ cười, không hề chỉ trích.
Đáy lòng mỗi người đều có vị thần mà mình kính sợ, nếu hoàng đế này không đáng bọn họ quỳ, hà tất phải miễn cưỡng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lại bộ thị lang Tô Niệm Thanh, phụng ý chỉ đi Lăng Châu khảo hạch lại trị, nếu có quan viên nào trái với quốc pháp luật lệnh, đều có thể giam lại trước, xét xử sau.”
Tuyên đọc xong, Tô Niệm Thanh lại nhìn chúng quan viên đang lạnh run, khóe miệng gợi lên, hướng về phía tri phủ liên tiếp nhìn lén mình: “Tri phủ đại nhân, ngài cũng biết Lăng Châu có quan viên nào trái với pháp lệnh?”
Tri phủ đại nhân lắc đầu như trống bỏi*.
*Trống bỏi (bát lãng cổ)
“Xem ra quan viên Lăng Châu đều rất tuân thủ pháp luật…” Hắn cười nói.
Lúc này đầu của Tri phủ đại nhân lại gật như gà mổ gạo.
“Tri phủ đại nhân biết mà không báo, cố ý bao che, lừa trên gạt dưới, đây lại là một tội nữa, ai…” Hắn thở dài thay người đang quỳ dưới đất. Mặt tri phủ lập tức trắng bệch, vội vàng hỏi: “Sao, tại sao lại có tội lừa gạt?!”
“Ngươi rõ ràng tự biết mình có tội nhưng lại nói không biết, không phải lừa gạt thì là gì?” Hắn nhìn xuống người trên mặt đất, lạnh lùng nói.
“Ta làm sao…” Lời chưa nói xong liền nghẹn lại.
Chỗ cầu thang lại xuất hiện một người, chính là Lục Nhu cô nương, người vốn phải cùng Tô đại nhân hoan hảo cả ngày.
Tri phủ xụi lơ dưới đất. Hắn nguyên tưởng rằng Tô Niệm Thanh ngày thứ hai không xuất hiện, là vì cùng cô nương này chung hưởng quan hệ cá nước thân mật, nhưng không ngờ, hiện giờ nàng lại thành uy hϊếp của hắn.
“Tri phủ đại nhân, thứ ngài cho ta còn đang ở chỗ ta đây…” Lục Nhu uyển chuyển cười. Nàng vốn phải là tâm phúc của tri phủ, chẳng biết bị Tô Niệm Thanh thuyết phục thế nào, cuối cùng không ngờ lại trở giáo qua bên này.
“Những người khác đâu?” Ngữ khí của Tô Niệm Thanh khá ôn nhu, nhưng vẫn khiến cho những người liên can sợ tới mức mồ hôi đẫm lưng.
Sắc mặt của Lưu gia đương gia lúc xanh lúc trắng. Nếu Tô Niệm Thanh chỉ muốn đẩy chúng quan viên này đi thì đã sớm bắt bọn họ lại hết, chứ không cần đợi đến tận hôm nay. Chẳng qua là muốn thị uy trước mặt mình.
Bởi vì con cá lớn nhất kia chính là ngươi a… Vẻ mặt tươi cười của Tô Niệm Thanh trở nên băng lãnh vô cùng.
Giữa lúc sóng ngầm mãnh liệt, Thư Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đơn bạc kia.
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Tô Niệm Thanh như vậy.
Lúc này, tại nơi này đây, bọn họ thật sự chỉ là hai người xa lạ. Cả hai người đều có lợi ích của riêng mình, có kiên trì của riêng mình, tựa như hai quả cầu sắt không thể nào dung hợp, nếu tương giao chỉ có thể nảy sinh va chạm cực lớn, cháy lên, sau đó là thương tích đầy mình.
Cũng chỉ có ban đêm, Tô Niệm Thanh cùng Thư Cẩn đã buông xuống hết thảy mới có thể chạm vào nhau.
“Không nói sao?” Tô Niệm Thanh chỉ trầm giọng hỏi một câu, không khí thoáng chốc càng trở nên hiểm ác hơn.
Vô Hoa tiến lên trước, đặt mấy quyển sổ vào tay hắn, hắn cười lạnh một tiếng, liền đưa tay ném toàn bộ sổ sách tới trước mặt đối phương. “Mấy thứ này ta tặng ngươi, nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều thứ nữa, ta muốn tặng cũng không tặng xong, vậy bây giờ phải làm sao mới được?”
Lưu gia đương gia cắn răng, liếc nhìn mấy quyển sổ đang mở bung trên mặt đất, trên trán toát ra một lượng mồ hôi lớn.
Hắn đút lót cho quan viên, các loại giao dịch thủy vận trong bóng tối, ngay cả những hạng mục số lượng không lớn cũng bị vạch ra hết.
Tô Niệm Thanh chẳng qua mới tra xét vài ngày mà đã đem mấy thứ này tra ra rõ ràng!
“Ngươi… ngươi rốt cuộc đã dùng cách gì?” Hắn thật sự không thể tin tưởng.
“Nói ra lần sau sẽ không dùng được.” Thanh niên cười thực vô hại.
Lưu gia đương gia hiểm ác trừng mắt nhìn y, lén lút ra dấu, quyết định cá chết lưới rách, nhưng đối phương đã mở miệng trước hắn một bước: “Đừng mong động thủ, người ở nơi này có đến một nửa không nghe lời ngươi.”
Hắn sửng sốt.
Tô Niệm Thanh cười lạnh: “Không phải người trong giang hồ, còn dám mượn lực lượng giang hồ? Ta thấy dù mời đến chính là thủ hạ của địch nhân, ngươi chưa hẳn đã biết.”
Đây đương nhiên đều là nhờ nhị đệ đáng yêu của hắn. Những người đang thủ bên ngoài, hơn phân nửa đều là Hắc Lang bảo ngụy trang. Mà tửu lâu này còn là của Lữ gia. Sự tình phía sau, dùng đầu ngẫm lại có thể biết.
Tình thế căn bản nghiêng về một bên.
Ngay Thiên Lộc thành chủ đang ngồi ở đây đã có thể đem đến nguy hiểm lớn – nếu ông ta muốn.
Lưu gia đương gia giống như bị rút gân, xụi lơ trên mặt đất.
Thiên Lộc thành chủ lại không hề đổi sắc.
“Phải bắt thì bắt, không bắt thì thả đi.” Một câu này của Tô Niệm Thanh tránh cho hai người lâm vào nguy cơ đối địch.
“Thủy vận của Lăng Châu thì sao?” Thiên Lộc thành chủ bỗng nhiên mở miệng.
Thanh niên nghiêng mặt, vẻ mặt đương nhiên: “Trả lại quốc gia.”
“Chúng ta có thể hợp tác không?” Thành chủ nhướng mi, bộ dáng kia rốt cuộc có ba phần tương tự với Thư Cẩn. Quả nhiên là phụ tử.
Khóe môi Tô Niệm Thanh cong lên khıêυ khí©h: “Nếu điều kiện của hai bên đều thích hợp, vậy tự nhiên sẽ cân nhắc.”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm, lại vẫn có thể ở trên cao, thao túng toàn bộ. Nam nhân như vậy, tuy không có thân hình cường tráng, lại đủ để khiến người ta sợ hãi.
Mà người như vậy thật sự nguyện ý khuất phục dưới thân mình sao?
Thư Cẩn có chút tò mò.
Lúc tất cả sự việc sắp chấm dứt, người vẫn không thấy nhìn về phía Thư Cẩn bỗng nhiên cảm thán một câu: “Trung thu nên…” Sau đó cúi đầu, tươi cười quay đi.
Thư Cẩn lại thoáng sửng sốt, hồi lâu, trên mặt bỗng hiện lên một tia đỏ ửng.
… Nam nhân giảo hoạt này.