Chương 5: Chán ghét tiểu mỹ nhân bẩn thỉu

Editor: Dĩm

Cánh tay bị gãy vì tai nạn xe cộ làm Lâm Trình Viễn rất đau nhức, vừa nhấc nhẹ lên là đã đau nhói, sắc mặt không có biến hóa gì, nhưng khi nhìn kỹ lại, có thể thấy hai hàm răng nghiến chặt, khóe miệng nhếch lên co giật nhiều lần.

Khi cơn đau qua đi, Lâm Trình Viễn dùng mũi chân đá văng quần áo bẩn thỉu trên mặt đất, ánh mắt của Tô Đường thật sự như biết nói, chỉ cần nhìn hắn một lúc lâu làm hắn phải né tránh, không dám đối mặt với ánh mắt đáng thương đấy.

Rõ ràng nghĩ đến Tô Đường cũng dụ dỗ những người đàn ông khác như vậy, Lâm Trình Viễn cũng nằm trong số đó, hắn lạnh lùng hỏi cậu “Bụng có phải bị người đàn ông khác làm cho to lên không?”

Tô Đường sững sờ, hai mắt mở to nhìn Lâm Trình Viễn, cậu vội vàng lắc đầu, đi tới kéo tay hắn.

“Tôi hỏi em lần cuối, có hay không!” Lâm Trình Viễn tăng âm lượng.

Tô Đường cắn môi lắc đầu nguầy nguậy, lo lắng chạy đến bàn trà lấy giấy bút để viết, nỗi đau bị hiểu lầm cùng nỗi bất bình không nói nên lời khiến cậu thở không nổi. Tay cầm bút viết run lên bần bật, không viết được chữ nào.

Lâm Trình Viễn nôn nóng mà hung dữ với cậu “Tôi hỏi lại em, có phải muốn tôi lên giường với em, để tôi thu lưu em lại.”

Tô Đường bị ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người của Lâm Trình Viễn dọa sợ, hoặc là sợ hãi nói, cả người ngây ngốc nhìn Lâm Trình Viễn.

Không dám nhìn hồi lâu, Tô Đường đã bị ánh mắt thiêu đốt của Lâm Trình Viễn làm cho sợ hãi đến mức thu hồi ánh mắt, hoảng sợ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy, có chút câm nín.

Cậu không gật đầu hay lắc đầu, chỉ có nước mắt lăn dài rồi rơi trên mặt giấy, bộ dáng vốn dĩ đã ngoan ngoãn nhút nhát, hiện tại càng làm cho người ta thêm đau lòng.

Chỉ có Lâm Trình Viễn vẫn vô tâm và thờ ơ.

Tô Đường mới 19 tuổi, không thông minh lại có chút ngốc, nhưng lòng tự trọng cũng không kém ai, dù có ngu đến đâu cũng có thể hiểu được Lâm Trình Viễn cố ý làm nhục mình, chuyện này càng đáng buồn hơn cả bị đánh, trên người không có đau, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, chua xót, đau đến tê dại toàn thân.

Cổ họng giống như bị tắc nghẽn, Tô Đường không thể phát ra âm thanh nào, căng thẳng nắm chặt cây bút đến nỗi tay cậu lấm tấm những giọt mồ hôi nhớp nháp.

Lâm Trình Viễn không đợi được câu trả lời của Tô Đường, mất kiên nhẫn, thô bạo nhéo cằm cậu, "Sao em lại khóc?"

Tô Đường buộc phải ngẩng mặt lên nhìn Lâm Trình Viễn, khuôn mặt lấm lem bị nước mắt cọ rửa sạch, có chút chật vật, đôi mắt xinh đẹp như ngôi sao soi sáng trong màn đêm, đôi môi khô nứt, nhưng đỏ mọng mê người.

Nhìn trông rất ngon, giống như những quả anh đào chín mọng đính trên chiếc bánh kem.

Lâm Trình Viễn bất ngờ hôn Tô Đường, đè cậu xuống sô pha, Tô Đường hoảng hốt mở mắt ra, nhưng Lâm Trình Viễn đã hôn say đắm, môi và răng va chạm, giống như một con sói nhìn thấy mồi ngon, muốn đem Tô Đường ăn vào bụng.

Tô Đường bị Lâm Trình Viễn ôm chặt gần như sắp nghẹt thở, bất giác giãy dụa mấy lần nhưng cũng không đẩy được hắn ra, cuối cùng chỉ có thể quàng tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại, ngực thở dốc mà hơi phập phồng.

Cậu chưa bao giờ thấy Lâm Trình Viễn hung ác đến mức muốn ăn thịt người, thậm chí còn không dám mở mắt nhìn hắn, cậu chỉ biết rằng Lâm Trình Viễn dùng đầu gối đẩy hai chân cậu ra, kẹt vào giữa đùi cậu, Tô Đường xấu hổ muốn khép lại hai chân, nhưng lại có tác dụng ngược lại.

Một cây gậy nóng bỏng cứng rắn đè lên đùi của cậu, Tô Đường sợ hãi không dám động đậy, mà Lâm Trình Viễn vừa mυ"ŧ vừa cắn chặt môi cậu, hôn đến chảy nước mắt, cái đùi tinh tế trắng nõn mềm mại gác lên ghế sô pha da.

Lâm Trình Viễn rốt cục buông cậu ra, nghiêng người nhìn Tô Đường từ trên xuống dưới, cậu nhắm mắt nằm ở dưới thân hắn, ngoan ngoãn bất động, liếc mắt cũng biết là đang sợ hãi ... tay cũng từ trên vai trượt xuống, nắm lấy ghế sô pha bên dưới thở dốc, ngón tay bấu víu trên ghế sô pha.

Ngoan ngoãn, xinh đẹp, chọc người trìu mến.

Không biết ở dưới thân thằng khác cũng là bộ dáng này hay không.

“Có muốn lên giường với tôi không?” Lâm Trình Viễn chế nhạo, ánh mắt đầy ác ý và lạnh lùng, lộ ra vẻ không chút thương tiếc.

Tô Đường không nhìn thấy, cậu vì lời nói của Lâm Trình Viễn mà mở to hai mắt, cẩn thận nắm lấy tay hắn, mở rộng lòng bàn tay ra, dùng ngón tay không linh hoạt viết lên đó, vẽ ra từng chữ, rất vụng về.

Cậu vừa mới viết xong hai chữ: [lưu lại ...]

Lâm Trình Viễn liền không kiên nhẫn, căn bản không biết Tô Đường đang viết cái gì, hắn dùng trái tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi lên lầu, Tô Đường đi theo sau. Hắn kéo cậu vào một phòng ngủ cho khách, phòng ngủ chính bị làm Lâm Tiêu Bách làm bẩn, Lâm Trình Viễn sẽ không bước vào đấy nữa.

Tô Đường bị Lâm Trình Viễn đẩy vào phòng tắm, chân trần đứng trên nền gạch lạnh lẽo trong phòng tắm, vừa lạnh vừa rùng mình.

Giọng nói Lâm Trình Viễn không có chút độ ấm nào "Rửa sạch sẽ đi."

Tô Đường sợ hãi mà bắt lấy tay hắn, cậu sợ hắn để cậu ở một mình trong phòng tắm rồi đi mất.

Lâm Trình Viễn chán ghét rút cánh tay ra, nhéo nhéo đầu ngón tay bẩn thỉu của Tô Đường, lặp lại: “Rửa sạch sẽ, nếu không thì biến đi.”

Tô Đường nhanh chóng thu tay lại, vội vàng đưa tay ra sau, giấu đi, rồi giương đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Ngón chân bất an mà cuộn tròn trên nền nhà lạnh băng.

Lâm Trình Viễn bộ dáng đáng thương của Tô Đường, du͙© vọиɠ trong mắt càng nồng đậm, hắn đóng sập cửa phòng tắm một tiếng, thanh âm kia làm cho Tô Đường sợ hãi lùi lại một bước.