Chương 2: Vua Tang Thi và Lương Thực Dự Trữ của hắn

Giờ phút này, bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt của Tống Tây Từ có vẻ rất nhợt nhạt, anh ta sử dụng khuôn mặt lạnh lẽo, vô biểu tình nhìn Cơ Thanh.

Ánh mắt anh không hề che giấu sự nguy hiểm, khí thế Tống Tây Từ mạnh mẽ như một toà băng sơn, chú ý mọi nhất cử nhất động của người đối diện.

Cơ Thanh vươn ra một ngón tay, thật cẩn thận chọc chọc vào khối băng đang chắn trước mặt, sau đó liền bị sự lạnh lẽo của nó làm cho ngón tay trở nên tê dại.

“Là một dị năng giả cấp cao sao...”

Cơ Thanh đưa ra phán đoán về thực lực của người mà hắn chuẩn bị xem như Lương Thực Dự Trữ này. Kế đến, hắn không chần chừ, nắm chặt tay, hung hăng đập nát khối băng kia.

Giữa các khớp xương của ngón tay vì vụn băng mà chảy ra giọt máu li ti. Cơ Thanh rất uỷ khuất mà liếʍ miệng vết thương đang chảy máu, hắn vươn bàn tay khác ra tiếp tục không ngừng dùng sức đập.

Ầm, ầm, ầm, sau khi đem khối băng đập thành mảnh vụn, một tay Cơ Thanh có ý định xách Tống Cơ Từ lên, nhưng ở thời điểm da thịt tiếp xúc với nhau thì trên tay hắn đã nhanh chóng bị phủ một tầng hàn băng.

Nhân loại kia dường như đã kiệt sức, phun ra máu tươi, anh ta híp mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cơ Thanh.

Tống Cơ Từ so với Cơ Thanh cao hơn một cái đầu, bàn tay thon dài chế trụ mu bàn tay của hắn, khiến cho hàn ý lạnh lẽo cuồn cuộn từ lòng bàn tay anh ta đông cứng nửa người cậu.

Cơ Thanh thấy vậy, hắn liền dùng sức làm động tác rút củ cải để kéo tay mình tách ra khỏi tay của Tống Tây Từ. Sau đó lại đột nhiên kiễng chân tiến đến gần bên tai người kia, nhỏ giọng hung dữ nói: “Đừng làm loạn, nếu không bây giờ ta liền ăn ngươi!”

Thời điểm nói ra lời này, cái mũi cao của hắn đã vô tình thổi qua vành tai đối phương, lực độ mềm nhẹ tựa như lông chim khẽ vuốt .

Như bị phù phép, vành tai anh ta dùng tốc độ nhanh chóng trở nên đỏ hồng. Nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì sự lạnh lẽo vốn có, chỉ là toàn bộ lỗ tai đã đỏ hết lên rồi, nhìn càng giống đang giả vờ trấn định.

“Cậu là thứ gì vậy?” Tống Cơ Từ cúi người nhìn về phía Cơ Thanh.

Nghe lời này, Cơ Thanh tỏ vẻ rất bất mãn nói với hệ thống: “Nhân loại này thật không biết cách nói chuyện, làm ta tụt hết cả hứng rồi!”

Hệ thống rất không có cốt khí phụ hoạ với hắn 【 Đúng đúng đúng, đại lão, ngài hãy nhanh chóng ăn luôn cái nhân loại không có mắt này đi ạ!!】

“Ngươi không thấy tinh hạnh của hắn đã bị Ma Tinh Đằng làm cho ô nhiễm sao, muốn ăn thì cũng phải dưỡng cho hắn tốt lên thì mới ăn được, ngươi rõ chưa~”

Sau khi giảng giải xong cho hệ thống ngốc, Cơ Thanh dùng cái tay không bị đông cứng đánh vỡ khối băng đang làm tay hắn khó chịu.

Tống Cơ Từ cao cũng cỡ 1m9, cho nên Cơ Thanh chỉ có thể ngước cổ trừng mắt nhìn đối phương. Nhưng hắn lại không biết là dáng vẻ bây giờ của mình nhìn càng giống tiểu vương tử kiêu căng.

Không có một chút tính uy hϊếp.

Bởi vì làn da Cơ Thanh trắng như sữa bò, bộ dạng tức giận càng không có chút gì gọi là đáng sợ.

Cảm thấy việc trừng mắt không khiến anh ta hoảng loạn, Cơ Thanh đành sử dụng cách khác, hắn hung hăng kéo lấy góc áo Tống Tây Từ, chậm chạp nói: “Nhân loại, ngươi mau ngồi xổm xuống đi”

Không hiểu sao, nhìn bộ dạng chống nạnh của Cơ Thanh, Tống Tây Từ như bị ma xui quỷ khiến mà thật sự ngồi xổm xuống.

Cơ Thanh dương dương tự đắc, tuyên bố nói: “Từ giờ ngươi chính là Lương Thực Dự Trữ của ta, nếu không nghe lời thì ta liền trực tiếp ăn ngươi luôn!!”

Lương Thực Dự Trữ tiên sinh vẫn bảo trì bộ mặt cao thâm khó đoán mà nhìn thiếu niên đang khua chân múa tay.

Cơ Thanh xem xét ánh mắt đánh giá của Tống Tây Từ, sau đó hắn liền lấy tốc độ sét đánh khiêng Lương Thực Dự Trữ vừa nhặt được lên vai, trông có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng vì thân cao 1m9 mà Lương Thực Dự Trữ tiên sinh phải bị vác trong tư thế mũi chân đang chạm đất.

Tống Tây Từ nghiêng mặt nói với Cơ Thanh: “Cậu để tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.”

Cơ Thanh từ chối lời đề nghị này của anh ta: “Không nha, thả xuống rồi ngươi chạy mất thì ta tìm Lương Thực Dự Trữ khác ở đâu bây giờ.”

Trầm mặc một lúc sau, Tống Tây Từ đành nói: “Để tôi bế cậu.”

Nháy mắt, anh ta đã nhảy xuống đất, sau đó bế Cơ Thanh lên.

Cơ Thanh:...

Cơ Thanh:....?

Cơ Thanh:......!?!??

Bị chính Lương Thực Dự Trữ của mình đột ngột dĩ hạ phạm thượng khiến Cơ Thanh không phản ứng kịp, hắn ngơ ngác để Tống Tây Từ ôm kiểu công chúa.