Chương 71: Vai diễn tiểu thái giám

Thấy sắc mặt Chương Giai Trạch phức tạp, Chử thiếu gia này lại chấp nhận diễn vai tiểu thái giám?

Vì sắp bắt đầu quay nên đoàn phim đã thông báo với các em học sinh rằng chiều thứ Ba sẽ có một chiếc xe đặc biệt đến trường đón các em.

Ngày mai bắt đầu, ngày hôm đó Chử Quân phải trở về chuẩn bị hành lý.

Ông nội khi nghe tin Chử Quân sẽ đóng phim, ông rất vui mừng.

“Trên phim trường nếu bị bắt nạt nhất định phải nói với ông nội, biết chưa?” Chử lão gia đã biết từ nhỏ Chử Quân không có hứng thú kế thừa gia nghiệp, cho nên cũng không ép buộc, miễn là vì Chử Quân có thể làm những gì cậu thích, ông luôn ủng hộ cậu. "Lần này cháu đóng vai gì? Là nam chính hửm?"

Nghe cậu hỏi của ông nội, Chử Quân lắc đầu.

“Nam thứ hả?” Ông Chử nhíu mày, đoàn phim của ai lại ngu dốt đến mức dám để thiếu gia cao quý nhà họ Chử đóng vai nam thứ chứ? !

"Không phải đâu ông nôi, chỉ là một cái vai phụ nhỏ thôi." Chử Quân thấy ông nội cau mày.

"Vai phụ nhỏ? Ai dám để cháu trai ông đóng vai phụ nhỏ!" Ông Chử tức giận đến mức muốn xông thẳng tới đoàn làm phim, ném tiền vào mặt đạo diễn thiển cận, dám để cho thằng cháu trai đẹp trai của mình đóng một vai phụ nhỏ!

“Ông nội!” Chử Quân vội vàng nắm lấy tay ông nội, nhẹ giọng an ủi: “Không phải ông nội nói sẽ luôn ủng hộ con sao? Lần này cháu muốn dựa vào sự cố gắng của mình để đứng vững trong giới giải trí, thế nên ông nội đừng tức giận nha, cũng đừng quá lo lắng cho cháu nhé?"

Ông nội Chử nhìn người thanh niên kiên quyết trước mặt, đột nhiên thở dài: "Được, ông nội sẽ nghe con."

"Cảm ơn ông nội ~"

Vào buổi tối, Chử Quân lo lắng gọi cho Chử Cận đang ở nước ngoài. Sau một tiếng bíp ngắn, giọng nói hơi mệt mỏi của Chử Cận vang lên trong ống nghe.

"Sao đấy bảo bối?"

Chử Quân lo lắng nuốt xuống nước miếng, theo bản năng nói: "Chú, khi nào thì chú về?"

"Làm sao vậy? Muốn chú rồi à?" Chử Cận nghe thấy giọng nũng nịu của đầu dây bên kia, trong lòng mềm nhũn. Lần này công ty nước ngoài xảy ra công việc đột xuất, nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

“Ừ, em rất nhớ chú.” đêm nay miệng Chử Quân cực kỳ ngọt ngào.

"Tiểu nói dối, có phải có chuyện muốn nói với chú không?"

Chử Quân bị Chử Cận vạch trần xấu hổ cười: “Chú, ngày mai em sẽ đến đoàn làm phim, trường học sắp xếp buổi thử vai cho bọn em, cả khoa chỉ có ba người được nhận, hai người kia đều là sinh viên năm ba. Người còn lại là em, chú, chú thấy em giỏi không?"

“Quân Quân rất giỏi.” Chử Cận có thể nghe được trong giọng điệu vui mừng của cậu, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Trên thực tế, khi Chử Quân đến trường, Chử Cận đã lo lắng về việc Chử Quân có thích chuyên ngành này hay không, dù sao chuyên ngành này là do Chử Quân chân chính chọn chứ không phải người xuyên qua như cậu chọn.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Chử Quân hạnh phúc như vậy, Chử Cận nghĩ, nếu bé con của thực sự thích diễn xuất như vậy, doanh nghiệp của hắn cũng sẽ bắt đầu hướng vào làng giải trí để bảo vệ bảo bối của hắn. Một mặt, hắn sợ bé con bị mê hoặc bởi thế giới muôn màu bên trong.

"Có cần trợ lý đi theo không?"

"Không cần đâu chú, em cũng không phải trẻ con." Chử Quân hàn huyên với Chử Cận vài câu, thấy Chử Cận không có ý tứ ngăn cản mới cúp điện thoại.

Đầu bên kia, Chử Cận sau khi cúp điện thoại liền liên hệ với thư ký Lý, nhờ anh ta ngày mai tìm một số vệ sĩ lành nghề để bí mật bảo vệ Chử Quân, đồng thời báo cáo sự tình của Chử Quân cho hắn.

Chử Cận xoa sống mũi, hắn đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Mặc dù lần trước giữa Chử Quân và huấn luyện viên không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Chử Cận vẫn luôn có một cái gai.