Chương 7: Tâm tư đơn thuần

Chử Cận quay đầu nhìn cậu, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn Chử Quân trước mặt mình, trước đây hắn chưa từng có nhìn kỹ cậu như vậy. Lúc trước mỗi Chử Quân nhìn thấy hắn, ánh mắt luôn là kiểu ngang ngược hoặc u ám, chưa bao giừo đặt ai vào mắt, bộ dạng tự cao tự đại.

Nhưng Chử Quân trước mặt hắn thì ánh mắt trong veo, con ngươi lấp lánh, đuôi mắt hơi nhướng lên, càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm. Hắn thậm chí còn nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Chử Quân, hình như trước đây không có. Nhìn bộ dạng vô tri ngây thơ, trong sáng lại quyến rũ của cậu, thật không hổ la... Hừm, dừng lại, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?

Chử Cận đột nhiên xích tới gần Chử Quân, đặt tay lên gáy cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Từ nay về sau đừng kể chuyện quá khứ của cháu cho người khác, nếu có người biết được sẽ đưa cháu về nghiên cứu giải phẫu, cháu có biết về giải phẫu không? Nó có nghĩa là mổ cơ thể của cháu ra, lấy các cơ quan nội tạng, thậm chí là não của cháu ra..."

Nhìn Chử Quân sợ hãi gật đầu liên tục, Chử Cận vui vẻ sờ sờ đầu của cậu, cảm giác rất tốt, nhưng mái tóc trắng kia rất là chói mắt nha.

Chử Quân bị lời nói của Chử Cận dọa sợ, mấy ngày liền không dám nói thêm gì, sợ nói nhiều sẽ mắc sai lầm, cậu còn bị Chử Cận cưỡng chế sửa lại cách xưng hô, tích cực học hỏi kiến

thức của thời đại này.

Chử Cận còn đặc biệt mời một giáo viên đến nhà để dạy lại cho cậu từ những điều cơ bản nhất. Như một học sinh tiểu học, Chử Quân ngoan ngoãn theo thầy học từ những điều cơ bản, tiếp thu từng chút một kiến

thức.

Cậu không bao giờ dám tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình lại có thể đọc và viết được. Ở trong Tần lâu, cậu vẫn luôn làm một số công việc cấp thấp, cho dù sau tuổi trăng tròn tú bà đã coi trong cậu, nhưng cậu cũng chỉ được dạy mấy câu nói tục tĩu và kỹ năng giường chiếu.

Cho nên cậu rất cảm kích Chử Cận, trùng hợp là ngày hôm qua tiên sinh, à không, giáo viên giao cho cậu bài tập về nhà, yêu cầu cậu viết thư cảm ơn, Chử Quân hùng hồn viết tận hai tờ giấy. Sau khi đọc nó, giáo viên cố nén cười nặn ra một nụ cười khen ngợi cậu, Chử Quân rất vui.

Sau đó, hai tờ giấy này đến được trong tay Chử Cận, nhìn mấy chữ như gà bay chó nhảy, Chử Cận nhức nhức cái đầu liền, nhìn nội dung bên trong, tóm lại hắn hiểu được nội dung cậu muốn nói là cậu cảm ơn hắn rất nhiều.

Sau khi đọc xong, Chử Cận cười rồi cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất nó đi.

...

Một tháng sau, vì giáo viên khen Chử Quân tiến bộ vượt bậc, Chử Cận đã mua cho cậu một chiếc điện thoại mới làm phần thưởng, còn chiếc xe thể thao trước đây của Chử Quân, nó đã hy sinh với Chử Quân trước kia rồi.

Chử Quân nhìn miếng sắt trong tay, tích cực học cách sử dụng nó từ mọi người.

Mọi người trong nhà này đều thích Chử Quân hiện tại, ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết nghe lời, họ thở dài và hy vọng rằng trí nhớ của Chử Quân sẽ không bao giờ hồi phục.

...

Bây giờ là gần cuối hè, Chử Quân sắp bắt đầu đi học, cũng là lúc cậu vào đại học.

Trước đây, Chử Quân chỉ thích ăn chơi, thích kết bạn với công tử bột, học hành sa sút, thậm chí còn trượt hai bài thi trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Chử lão gia phải đặc biệt yêu cầu Chử Cận chi rất nhiều tiền để cho cậu vào một trường đại học tư nhân.

Người trong trường không ai kém ai, đều là con nhà giàu có, xuất thân giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu.

Nếu là Chử Quân trước đây, Chử Cận sẽ chẳng thèm để ý đến, để mặc cậu tự sinh tự diệt bên trong đó, nhưng nhìn người tâm tư đơn thuần trước mắt kia, trong lòng Chử Cận vô cùng lo lắng.