Chương 1

Đêm đã khuya, những người hầu trong biệt thự đều đã ngủ say.

Thiếu niên tóc đen đi chân trần đứng một mình bên khung cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là bờ biển lấp lánh bao phủ dưới ánh trăng, thiếu niên ngưng mắt nhìn mặt biển hồi lâu rồi cúi đầu chạm vào dây xích bạc trên cổ tay.

Cậu là một người song tính, bên ngoài có cùng cơ quan sinh dục giống nam nhân nhưng lại có cả âʍ đa͙σ chỉ có ở phụ nữ.

Hai tháng trước, bởi vì thân thể dị dạng này, đã bị cha mẹ nuôi bán cho Lệnh Hàn Nghiên với giá 100.000 đô la Mỹ, trở thành con chim hoàng yến được ông trùm kinh doanh nuôi trong nhà, cá trong chậu chim trong l*иg.

Cửa phòng ngủ chậm rãi bị đẩy ra, Lệ Hàn Nghiên mang theo một thân khí lạnh từ rong bóng đêm đi ra, hắn bá đạo ôm lấy Trì Tuyết Lang từ phía sau, áp thân dưới vào cái mông của Trì Tuyết Lang: “Bảo bối còn chưa ngủ à, sao không bật đèn?"

Trì Tuyết Lang nghiêng người, né tránh cú đẩy của Lệ Hàn Nghiên không dấu vết: “Bây giờ chuẩn bị đi ngủ."

"Anh đã về em còn muốn ngủ sao.... Bảo bối hôm nay không muốn làm vậy à?"

Trì Tuyết cụp mi rũ mắt, bình tĩnh nói: “Tôi có quyền từ chối sao?"

Lệ Hàn Nghiên ánh mắt tối sầm, không cho cự tuyệt xoay người đối diện với cậu, một tay vòng qua eo cậu, một tay nâng chiếc cằm thanh tú : “Em có vẻ không muốn? Ta đối xử với em không tốt? Hay là thao em khó chịu?"

Trì Tuyết Lang ngước mắt, nhìn thẳng vào Lệ Hàn Nghiên, một lúc sau, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên, khóe miệng cong lên: “Tôi có muốn hay không cũng không quan trọng, sướиɠ hay không cũng không quan trọng, về sau loại chuyện này Lệ tổng đừng hỏi tôi, câu trả lời của tôi sẽ làm ngài thất vọng."

“Một ngày nào đó sẽ bằng lòng." Lệ Hàn Nghiên cúi đầu hôn lên môi Trì Tuyết Lang, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp vài cái, lại ôn nhu đẩy hàm răng.

Rất lịch thiệp.

Nhưng Trì Tuyết Lang biết đây chỉ là bề ngoài, Lệ Hàn Nghiên thật sự chính là một ác ma trắng trợn, không việc ác nào không làm, dây xích bạc khóa trên tay cậu là bằng chứng rõ ràng nhất.

Hôn đủ một lúc Lệ Hàn Nghiên mới buông môi ra, đứng bên cửa sổ kính trong suốt chậm rãi cởϊ qυầи áo của hai người ra, qυầи ɭóŧ của Trì Tuyết Lang còn dính một ít dâʍ ŧᏂủy̠ mới chảy ra, ánh văn chiếu rọi xuống phản ra ánh sáng trong suốt.

"Bảo bối phía dưới đang chảy nước... Chỉ cần hôn môi liền sẽ chảy... còn nói khó chịu." Lệ Hàn Nghiên cầm chiếc qυầи ɭóŧ lên ngửi, vẻ mặt trong chốc lát đã thỏa mãn, như thể vừa có một bữa ăn ngon no nê.

Trì Tuyết Lang thật sự muốn mắng hắn là kẻ biếи ŧɦái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dâʍ đãиɠ của Lệ Hàn Nghiên, cậu lại không nói được lời nào. Người đàn ông này ở trên giường giống như một con sói hoang đói ba ngày, hận không thể đem cậu mở ra toàn bộ nuốt chửng vào bụng.

"Bảo bối có muốn bật đèn không?"

Trì Tuyết Lang rũ mắt, lắc đầu: "Không muốn."

Lệ Hàn Nghiên khóe môi nhếch lên, vòng tay ôm lấy người Trì Tuyết Lang, thân dưới hai người gần sát nhau, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đã hai tháng rồi, em còn ngượng ngùng như vậy sao?"

Trì Tuyết Lang không trả lời, ©ôи ŧɧịt̠ nhếch của Lệ Hàn Nghiên cọ xát giữa hai chân cậu, càng lúc càng lớn, qυყ đầυ to lớn đỉnh vào âm đế, chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắm vào.

Trì Tuyết Lang sợ hắn trực tiếp cắm vào, nên hai chân vô thức siết chặt dươиɠ ѵậŧ: “Chờ đã, lên giường đi…"

Lệ Hàn Nghiên bị kẹp đến hít một hơi thật mạnh, thiếu chút nữa vì sướиɠ mà buông vũ đầu hàng: "Tiểu ác độc, em muốn bấm gãy ta sao?"

Trì Tuyết Lang biết mình sai tự đuối lý, mím chặt môi, nhìn Lệ Hàn Nghiên vẻ có lỗi: "Dù sao thì đi... đi lên giường đi, đừng làm ở chỗ này."