Một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy xuống, bàn tay của Bùi Lạc đang chạm vào ngực Bùi Hoài khẽ run lên.
Trong đầu cô chợt nảy ra một vài phương án trốn thoát, chẳng hạn như khi xe dừng lại cô sẽ lập tức nhảy xuống, hoặc để Bùi Hoài xuống trước, cô từ từ đi theo để che đậy.
Bùi Lạc suy nghĩ đến nhập tâm, hơn nữa cô lại quay lưng về phía tài xế, căn bản là hoàn toàn không nhìn thấy thao tác lái xe của ông ta.
Xe dừng lại vững vàng trước cổng tiểu khu, quán tính khiến người ta không khỏi nghiêng người về phía trước.
Lúc đó, trước mặt Bùi Lạc là ngực của anh trai cô.
Nhất thời, hai tiếng kêu đau cũng vang lên.
Một tiếng thuộc về Bùi Lạc, tiếng còn lại đương nhiên thuộc về Bùi Hoài.
Trước đó, Bì Lạc đã va vào ngực anh trai mình một lần, dù cô có bảo vệ ngực đến mức nào cũng không thể tránh khỏi một cú va chạm khác, núʍ ѵú của cô bị cọ xát đau muốn chết.
Còn Bùi Hoài do bị đυ.ng mạnh vào gậy thịt giữa háng, đau đớn khiến anh thở dốc vài phần.
Thật khó mới có thể đem cỗ xúc động vừa rồi nhịn xuống, nhưng không ngờ mới bị Bùi Lạc cọ một cái, phía dưới liền đứng thẳng dậy.
Bùi Lạc mải nhìn vào ngực mình nên không để ý rằng thứ nhô lên nơi đũng quần của Bùi Hoài đang đỉnh vào phần kiều nộn non mềm giữa hai chân cô.
Hơn nữa cô cũng đang mặc quần bảo hộ, bên trong không chỉ có một lớp vải mỏng che đậy, nên cũng không thể cảm nhận được gì.
Mọi chuyện bắt đầu đi theo một hướng kỳ quái.
Không có kế hoạch trốn thoát nào mà cô đã chuẩn bị trước được hiện thực.
Bùi Hoài đã hành động trước cô một bước, anh vừa bảo vệ cô trong ngực mình vừa nhanh chóng mở cửa xe, ôm cô xuống.
Đồng thời, anh tách cô ra khỏi chân mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nhanh chóng giấu đi chỗ phình ra ở háng anh.
Bùi Hoài không thể thừa nhận cũng không dám thừa nhận rằng anh thực sự có phản ứng sinh lý với em gái mình.
Sự việc này khiến anh cảm thấy mình xấu xa như loài cầm thú, mọi chuyện như thể lại quay trở lại hai năm trước.
Rõ ràng vừa rồi hai người còn thân mật trò chuyện trên xe, nhưng khi xuống xe, dường như bầu không khí lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Gió đêm thổi qua khiến Bùi Lạc hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ tới người dì ghé thăm phía dưới, lợi dụng lúc Bùi Hoài không chú ý, cô vội vã chạy về nhà trước.
Trong lúc chạy, cô không quên bảo vệ phần trước ngực mình, giữ chặt hai đỉnh nhũ để miếng dán không bị rơi ra.
Sau ngày hôm nay, cô nhất định sẽ vứt chiếc váy này đi.
Thật là khó chịu!
Bùi Hoài thơ thẩn nhìn cô bỏ chạy, anh cúi đầu nhìn xuống háng mình, nơi phình ra quá rõ ràng càng lộ rõ
sự bất thường của anh.
Có thể cứng rắn với em gái của mình, nếu không phải là kẻ biếи ŧɦái thì có thể là gì chứ?
Anh cười khổ, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một vết nước lạ trên quần.
Anh chưa kịp suy nghĩ thì người tài xế phía sau đã bấm còi.
Bùi Hoài định thần lại, lấy điện thoại di động ra thanh toán tiền xe.
Trước khi người tài xế rời đi, anh chỉ nghe thấy tiếng ông ta huýt sáo với mình.
"Anh bạn trẻ, anh như vậy không được đâu, anh vừa mới dỗ dành bạn gái nhỏ của mình mà, sao lại chọc tức người ta nữa vậy?"
Vốn dĩ chỉ là hai người đàn ông trêu chọc, nhưng sau khi nghe được lời này, sắc mặt Bùi Hoài liền tối sầm lại.
Đó là em gái của anh.
Tài xế thấy vẻ mặt của anh không ổn, cho rằng đối phương là người không biết đùa nên liền phóng xe bỏ chạy.
Chỉ còn lại Bùi Hoài đứng một mình ở đó, đầu cúi xuống vết nước sẫm màu trên quần, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chiếc quần của anh vốn có màu tối, trong đầu anh liền nảy sinh không biết bao nhiêu giả tưởng.
Bùi Hoài sắc mặt đen tối đi về nhà, sải chân dài của anh rõ ràng nhanh hơn bước nước kiệu của Bùi Lạc rất nhiều.
Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là lấy một mảnh khăn giấy, thấm nước rồi nhẹ nhàng lau vết bẩn trên quần.
Là màu đỏ.
Sắc mặt Bùi Hoài trầm xuống, nghĩ rằng nơi này vừa vặn với mông của Bùi Lạc.
Anh bất giác nghĩ đến vẻ mặt đau đớn của Bùi Lạc khi đang ngồi trên người mình.
Cô bé phải chăng đã bị đám người bên trong khi dễ hay không?
Bùi Hoài không muốn suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi thẳng tới phòng của Bùi Lạc.