Nghe thấy từ "đối phó", Bùi Lạc bắt đầu giả vờ như bị lời nói của Bùi Hoài dọa đến khóc càng thảm hơn.
Khi khóc, lúm đồng tiền dưới khóe miệng cô càng lộ rõ, thời điểm nước mắt lăn dài trên má, lúm đồng tiền được lấp đầy giống như nỗi oan ức trong lòng của cô vậy.
Cô đương nhiên rất tức giận, tức giận vì anh hai năm không về nhà, tức giận vì anh ra ngoài không thèm liên lạc với cô.
Hai người máu mủ tình thâm, lại cùng nhau lớn lên, trò vặt này của cô đương nhiên không qua mắt được Bùi Hoài.
Hơn nữa anh cũng luôn đi theo phía sau cô từ lúc cô bắt đầu rời khỏi nhà, thấy vẻ mặt của cô có vẻ như cũng không ham thích đến nơi này lắm.
Nhưng dù gì đi chăng nữa thì anh vẫn khó chịu khi cô đến nơi như vậy một mình.
Hơn nữa, anh còn thấy cách nam sinh kia chạm vào cô.
Đều là nam nhân, Bùi Hoài biết ánh mắt nam sinh kia nhìn về phía Bùi Lạc biểu lộ cái gì, cũng biết tại thời điểm hắn đặt tay ở trên vai Bùi Lạc đang biểu đạt ý nghĩ xấu xa gì.
Đối với thái độ kỳ lạ của đôi nam nữ trong xe, tài xế taxi không thể hiểu được sự vướng mắc giữa hai người, chỉ biết rằng khách hàng là thượng đế, tốt hơn hết là anh nên ngậm miệng lại.
Ghế sau chật chội thật khiến Bùi Hoài khó chịu, đôi chân dài của anh bị co cụm bởi phạm vi hạn chế, vì vậy anh chỉ có thể miễn cưỡng quay người sang phía em gái mình.
So với Bùi Hoài, dáng người nhỏ nhắn của Bùi Lạc cho phép cô bày ra bộ dáng đáng thương một cách tròn vai hơn.
Cô gọi chiêu này là "Địch không động ta bất động", chỉ cần trước mặt Bùi Hoài tỏ ra đáng thương ủy khuất nhưng vẫn cố kìm nén nước mắt, anh nhất định sẽ mềm lòng.
Nếu Bùi Hoài là người hiểu cô nhất trên đời, thì cô cũng vậy.
"Đã biết anh sẽ không làm gì em, tại sao còn khóc?"
Ngữ khí của Bùi Hoài mềm đi rất nhiều, hai tay đem thân thể Bùi Lạc đặt ở trước mặt, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Bàn tay đang nắm lấy bờ vai thanh tú của cô khẽ run lên, ánh mắt anh bắt đầu đảo loạn.
"Vừa rồi anh mới ném em vào, làm em đau."
Thời điểm Bùi Lạc nói điều này, cô làm ra vẻ xoa xoa tỏ vẻ rất đau, trên người cô mặc một chiếc váy ngắn, đầu gối hơi nhô lên một chút, bây giờ khi ngồi xuống thậm chí còn khiến nó càng ngắn hơn.
Nhưng người trước mặt lại là ca ca của cô, cô hoàn toàn không có phòng bị.
Cô hơi nhấc đầu gối lên, chỉ cho Bùi Hoài chỗ đang bị sưng đỏ lên.
Phía sau xe taxi hoàn toàn không có ánh đèn, Bùi Hoài chỉ có thể dựa vào ánh đèn thành phố phản chiếu miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, khi Bùi Lạc giơ chân lên, anh đã vô tình nhìn thấy một thứ mà anh không nên nhìn.
Ai có thể nói cho anh biết, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, làm sau em gái ngây ngô của anh có thể phát dục tốt như vậy, phong cảnh trước ngực cô khiến anh nhất thời không rời mắt được.
Tuy bên trong mặc quần bảo hộ nhưng đôi chân thon dài thẳng tắp của thiếu nữ dưới ánh đèn mờ ảo như vậy lại mang đến một ý vị hoàn toàn khác.
Ở khoảng cách gần như vậy, nhìn từ trên xuống dưới, hoàn toàn có thể nhìn thấy khe rãnh sâu hun hút ở chính giữa.
Tay lên vai em gái của Bùi Hoài bất giác hơi dùng sức, ánh mắt anh dần mờ đi.
Bùi Hoài muốn kéo quần áo của cô lên, nhưng lại phát hiện mình không thể lấy bất kỳ lý do chính đáng nào để nhắc nhở Bùi Lạc.
Phần cổ áo trễ thấp hơn trước, thậm chí do hai người vừa lỗi kéo mà anh còn có thể nhìn thấy mép của miếng dán ngực bên trong.
Bùi Hoài cảm thấy có chút may mắn vì em gái anh đã rời đi sớm.
Phong cảnh đẹp như vậy không thể để cho kẻ khác được tiện nghi được.
Nhưng trong xe còn có người thứ ba, tài xế có thể nhìn thấy tương tác vừa rồi giữa đôi nam nữ sinh phía sau, còn có cả bộ ngực căng tròn của Bùi Lạc phản chiếu trong kính chiếu hậu.
Không chút do dự, Bùi Hoài dễ dàng bế cô lên.
Bùi Lạc đột ngột cưỡi lên người anh trai, quán tính khiến toàn bộ thân trên của cô cọ vào người trên của Bùi Hoài khiến bộ ngực sưng tấy của cô càng thêm đau.
Người anh trai ngồi phía sau vô tình làm ra một loạt động tác vô cùng ám muội.
Còn cô em gái thì khẽ rít lên vì ngực bị đè ép rất đau.