Chương 5: Xem anh đối phó với em như thế nào

"Em tới đây trốn anh sao?"

"Bùi Lạc, em làm anh quá thất vọng."

Lời nói lạnh lùng của Bùi Hoài cũng giống như thái độ Bùi Lạc cùng anh nói chuyện vào buổi trưa hôm nay.

Hai người hoán đổi vị trí, nhưng Bùi Lạc khí thế có chút yếu hơn.

Cô thậm chí không thể đứng vững trước mặt anh, bàn tay cô bị Bùi Hoài kéo lên

trên quá đỉnh đầu.

Ánh đèn bên ngoài so với bên trong sáng hơn nhiều, cô ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài, hơi nheo mắt lại.

Bùi Lạc lúc này có chút khác lạ, hô hấp gấp gáp, trên mặt có một tia ửng hồng dị thường, quần áo có chút xốc xếch.

Nơi này vốn là chỗ ăn chơi của người trưởng thành, hai năm kể từ khi Bùi Hoài đột ngột ra đi cũng không phải quãng thời gian ngắn, anh thậm chí còn có chút sợ hãi, sợ rằng những điều bẩn thỉu trong đầu anh sẽ xảy ra trong căn phòng này.

Ánh mắt anh bắt đầu trở nên lạnh thấu xướng, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt cũng lộ ra hàn ý nồng đậm.

Khi còn bé, Bùi Lạc sợ nhất là Bùi Hoài nổi giận, cảm giác quen thuộc từ nhỏ đã chôn sâu trong xương tủy khiến cô muốn thoát ra.

"Anh buông em ra!"

Cô giống như một con công bị kí©h thí©ɧ, lông đuôi dựng đứng hết cả lên, cảnh giác nhìn Bùi Hoài như đang nhìn một con sư tử.

Bùi Hoài cao hơn cô một cái đầu, lại liếc mắt nhìn xuống cô như thế này.

Cái kính gọng bạc dưới ánh đèn càng thêm lạnh, ánh sáng lạnh lẽo phản xạ chiếu vào mặt Bùi Lạc khiến cô tỉnh rượu hơn phân nửa.

Rốt cuộc, cô đã quên rằng khi Bùi Hoài tức giận thì khủng khϊếp như thế nào.

Cô còn nhớ trong một cuốn sách từng đọc trước đây có ghi “loại người nào đáng sợ nhất khi nổi giận“, Bùi Lạc chỉ đọc một cái tựa đề, liền nghĩ tới “Bùi Hoài”.

Lúc này, người đó đang đứng trước mặt cô, loại hàn ý thậm chí có thể truyền qua ánh mắt khiến cô ớn lạnh.

Hơn một nửa kiêu ngạo vừa rồi đã bị dập tắt, hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi anh, rời khỏi phạm vi nguy hiểm này.

Cô lùi lại một bước, Bùi Hoài tiến lại gần cô một bước.

“Sợ à?” Anh cười như không cười, ý cười trên khóe miệng không có một chút độ ấm.

Bùi Lạc quay mặt đi, không muốn nhìn anh, hai tay bị kẹp giãy giụa, chỉ có thể lặp lại lời nói vừa rồi.

"Buông em ra!"

Cô hoàn toàn quên mất cách phản bác, tất cả những gì cô có thể làm lúc này là bảo anh buông tay ra.

Bùi Hoài đặt tay cô xuống nhưng vẫn không buông, từ nắm tay chuyển sang kéo, lôi cô ra ngoài.

Bùi Lạc cứ như vậy bị anh ta kéo đến cửa, suýt nữa còn bị người phục vụ ngăn lại giữa chừng, nhưng những người đó chỉ liếc nhìn Bùi Hoài một cái liền từ bỏ ý định cứu cô.

Những người đến đây đều là người giàu có hoặc quyền quý, Bùi Hoài có khuôn mặt lạnh lùng trang nghiêm.

Chưa kể bây giờ Bùi Lạc thoạt nhìn trông giống như một nữ sinh phóng đãng, nổi loạn.

Vốn dĩ chiếc khăn choàng tạo cho cô một nét duyên dáng độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ nó trở nên lộn xộn, chưa kể chiếc váy ngắn cũn của cô bây giờ cũng bị nhàu nát, giống hệt như xuất hiện sau một hồi kịch liệt.

Người thông minh đương nhiên không muốn chuốc họa vào thân.

Bùi Hoài kéo cô ra ngoài, nhân tiện chặn một chiếc taxi, đem cô em gái ngỗ ngược đẩy lên trước.

Trong lúc cố hết sức giãy giụa, bộ ngực của Bùi Lạc lại càng cảm thấy căng tức, cô ước gì mình có thể cởi chiếc váy khó chịu này trong xe ngay lập tức, lấy miếng dán ngực khiến cô khó chịu cả buổi chiều nay nắm phăng đi!

Lúc cô bị Bùi Hoài ném vào xe, đầu gối cô đυ.ng phải thứ gì đó, trong khoảnh khắc đau đớn, nước mắt cô lăn dài, viền mắt đỏ bừng.

Đáng lẽ Bùi Hoài ngồi ở phía trước, nhưng vừa mở cửa ra, Bùi Lạc ở phía sau bắt đầu thút thít vài tiếng.

Thiếu nữ đáng thương đang khóc cũng rất nũng nịu, dùng giọng mũi hừ ra vài tiếng ủy khuất nức nở, bộ dáng không khác gì khi còn bé.

Chàng trai dừng lại, thở ra một hơi thở bất lực.

Trong vòng chưa đầy ba giây, Bùi Hoài đã cam chịu số phận của mình.

Anh trở lại ghế sau, mở cửa xe, đi vào ôm cô em gái giả khóc của mình vào lòng.

"Về nhà xem anh đối phó với em như thế nào."

——

Làm thế nào để "đối phó"?