Tay Bùi Hoài chống lên cửa, không buông bất kỳ chi tiết nào trên khuôn mặt Bùi Lạc.
Quả nhiên, trong mắt Bùi Lạc hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoảng sợ, cô dùng sức đẩy cửa, mới phát hiện Bùi Hoài đã có biện pháp đối phó.
Từ lúc cửa mở ra, cô xác định sẽ không thể trốn thoát.
Bùi Lạc tuy giả vờ bình tĩnh nhưng cũng không giấu được chóp mũi đỏ bừng cùng hốc mắt phiếm hồng.
Khoảng thời gian ngắn ngủi không đủ để cô khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Từ nhỏ Bùi Lạc đã là một cô nhóc hay khóc, mỗi khi bị đối xử tệ liền ủy khuất rơi lệ, không ai hiểu rõ điều này hơn Bùi Hoài.
Thấy cô im lặng, Bùi Hoài không chơi trò trốn tìm nữa mà lách qua cửa trước, thuận tiện nắm tay cô đi vào phòng.
"Anh, đừng chạm vào em!"
Bùi Lạc hoảng sợ, cố gắng hết sức để hất tay anh ra, thách thức anh theo một hướng khác.
Hành động dị thường nhất định có điểm đáng ngờ, Bùi Hoài nhất định không chịu buông tay, muốn cùng cô so xem rốt cuộc ai mạnh hơn.
Bùi Lạc đương nhiên không phải là đối thủ của anh.
Không biết là do nhìn cô mím môi ủy khuất khiến Bùi Hoài hoảng sợ, hay đôi mắt đỏ hoe chứa đầy sự bất bình khôn tả khiến anh cảm thấy áy náy.
Bùi Hoài nửa chừng cũng buông lỏng tay ra.
Đột ngột bị buông tay giữ chừng, Bùi Lạc không tự chủ mà lùi lại, nhưng anh trai trước mặt cô lại không phạm lại sai lầm ngày đó, nhanh chóng phản xạ đưa tay ôm lấy cô.
Căn phòng quá nhỏ, Bùi Lạc đập vào mép giường, trực tiếp kéo Bùi Hoài cùng nhau ngã xuống.
Phía sau là giường của cô, có ngã cũng không đau.
Nhưng cô quên mất rằng ngực mình bây giờ giống như một quả bóng chứa đầy nước, chỉ cần ấn nhẹ, sữa trong đó căn bản sẽ không thể che giấu được.
Cô cam chịu nhắm mắt lại, nhìn Bùi Hoài ở trước mặt đè cô xuống.
Khi ngã xuống, ngực như bị bóp chặt, đau đến mức khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.
Thời điểm cả hai ngã xuống, Bùi Lạc không nhịn được phát ra một âm thanh nghèn nghẹn, ngực của Bùi Hoài chặt chẽ áp sát vào ngực cô.
Mùa hè vốn ăn mặc mát mẻ, nhũ hoa trên ngực bắt đầu tràn sữa, không chỉ làm vấy bẩn bộ đồ lót và bộ đồ ngủ mới thay của cô.
Mà nó cũng làm ướt cơ thể của Bùi Hoài.
Bùi Hoài ban đầu nghe thấy tiếng Bùi Lạc rêи ɾỉ đau đớn, sau đó nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Cuối cùng, anh cảm nhận được hơi ấm trước l*иg ngực mình.
Bí mật mà Bùi Lạc cố gắng che giấu cuối cùng cũng không thể chịu nổi sức nặng của một người đàn ông trăm cân, tất cả đều bại lộ.
Điều khiến cô khổ sở hơn nữa chính là cơn đau do căng tức.
Bây giờ mọi chuyện đã phát triển như thế này, cô dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp khóc thành tiếng.
Không phải chỉ hôm nay bộ ngực căng cứng mới khiến cô khó chịu, những ngày này cơn đau dai dẳng kéo dài khiến cô đến tận nửa đêm vẫn không thể ngủ được, l*иg ngực nặng trĩu, đau nhức.
Cô vốn đã rất khó chịu, còn phải cáu kỉnh với Bùi Hoài, cô thật sự bị ủy khuất muốn chết.
Khi Bùi Lạc khóc, Bùi Hoài không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng đứng dậy khỏi người cô, không muốn nói một lời gay gắt nào.