Nụ hôn say đắm của người kia đột ngột rơi xuống, toàn bộ kháng cự của Kiều Ứng đều bị mạnh mẽ áp chế. Đôi môi nóng ẩm dán lên, hàm răng đóng chặt bị khai mở, đầu lưỡi chật vật liền bị bắt quấn lấy. Động tác liếʍ mυ"ŧ xoay tròn đều dị thường vội vàng, giống như nhẫn nại rất lâu, mang theo nỗi cơ khát thật sâu. Càng giãy dụa thân thể hai người lại càng kề sát cùng một chỗ, quấn lấy nhau trên sô pha, áo bị kéo xuống, làn da lộ ra ngoài không khí bị thiêu đốt bởi bàn tay cực nóng đang xoa nắn thật mạnh, tràn ngập ý tứ gợϊ ȶìиᏂ.
Hô hấp của Kiều Ứng dần dần trở nên nặng nhọc, từ khi cùng Thẩm Liễm chia tay, thân thể cấm dục đã lâu liền không thể ngăn cản nổi lên phản ứng. Cuối cùng khi đôi môi bị buông ra, nam nhân đang áp trên người hơi khởi động thân mình, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Kia gương mặt nguyên bản có chút tái nhợt bị nhiễm một tầng hồng nhạt, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ trơn bóng ẩm ướt, vì bổ sung dưỡng khí mà không thể không hé miệng, có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng kia còn đang khẽ run rẩy. Con ngươi Thẩm Liễm thoáng cái trầm xuống.
Hắn vươn ngón tay, trên đôi cánh môi đang hé mở chậm rãi vuốt ve, thanh âm trầm thấp mà ám ách: “Đi đến giường đi, nhé?”
Kiều Ứng còn đang thở dốc, lý trí kháng cự nhưng thân thể lại thuận theo bản năng phản ứng nhiệt tình, hắn nâng mắt lên, nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, đôi mắt đen láy bừng cháy du͙© vọиɠ nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ khiến kẻ khác không thể không bị hấp dẫn. Hắn vùng vẫy một chút, nhưng bên trong đã dấy lên du͙© vọиɠ bừng bừng lại khiến cho động tác này có chút lực bất tòng tâm.
Kiều Ứng không thể không thừa nhận, lần nào cũng vậy, hắn đều thân bất do kỷ bị người này dụ dỗ.
Chậm rãi bình phục hô hấp, Kiều Ứng mở miệng: “Để tôi thượng anh.”
Thẩm Liễm nhất thời ngây ngẩn cả người, nói thật, hắn không quen cũng không thích bị người tiến vào. Tình ái đối với hắn mà nói, hưởng thụ chính là đoạt lấy cùng đòi lấy kɧoáı ©ảʍ, mà không phải bị áp đảo phía sau vô lực rêи ɾỉ.
Nhưng là, người nọ là Kiều Ứng.
Hơi chút do dự một hồi, hắn rốt cuộc thỏa hiệp, mỉm cười: “Được rồi.”
Kiều Ứng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông từ trước đến nay luôn cao ngạo thanh tao, giờ lại đang run run đứng thẳng trước mặt mình, ngón tay thon dài lần lượt cởi bỏ từng chiếc cúc áo, mỗi động tác tựa hồ đều mang theo khıêυ khí©h vô tận.
Hô hấp của hắn nháy mắt nặng thêm.
Tầm mắt di động theo ngón tay Thẩm Liễm, thẳng đến khi nhìn đến chiếc nhẫn bạc xỏ qua sợi dây chuyền trước ngực hắn kia, ánh mắt Kiều Ứng bỗng nhiên đông lại. Du͙© vọиɠ trong cơ thể đã dấy lên, nháy mắt liền lạnh xuống.
Chiếc nhẫn bạc lạnh như băng dán trên làn da màu mật ong của người kia, theo hô hấp của hắn mà hơi hơi phập phồng. Kiều Ứng không thể dằn xuống nhớ lại đêm hôm đó, chính mình đem chiếc nhẫn này đeo trên cổ Thẩm Liễm, kia giống như hành động trao đổi lời thề, ngọt ngào hôn môi, mười ngón tay hai người gắt gao giao triền.
Nhưng là người đàn ông này… Vào thời điểm đó, đã phản bội hắn.
Chú ý tới ánh mắt Kiều Ứng trong phút chốc lãnh xuống, ngón tay Thẩm Liễm dừng lại trên khóa dây thắt lưng, theo tầm mắt hắn, nhìn chiếc nhẫn lộ ra trước ngực mình.
Hắn hơi chút thay đổi sắc mặt.
“Kiều Ứng…” Hắn đưa tay đem Kiều Ứng kéo về phía mình, lại bị đẩy ra.
Kiều Ứng xoay người đứng lên khỏi sô pha, hắn có chút nhớ nhung cười rồi lại cười không nổi, chính mình đang làm cái gì đây? Khinh địch như vậy, liền bị Thẩm Liễm mê hoặc tâm trí, chẳng lẽ nghĩ thượng hắn một lần là có thể huề nhau?
Trong nháy mắt bị Thẩm Liễm khơi mào tìиɧ ɖu͙©, Kiều Ứng không phải không hề có ý niệm này trong đầu —— đem người đàn ông quen thói kiêu ngạo tao nhã này đặt ở dưới thân, hung hăng xỏ xuyên qua hắn, tra tấn hắn, nghe hắn bởi vì khó nhịn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, thưởng thức dáng vẻ suy yếu của hắn khi bị chính mình tiến vào, nếu làm như vậy, chính mình sẽ vừa lòng đi?
—— Cho tới bây giờ cũng không biết chính mình nguyên lai là người nông cạn như vậy.
Làm thế có thể chứng minh được chút gì đâu? Chứng minh ở trong lòng Thẩm Liễm, mình quả thật là không giống người khác? Chỉ có mình mới có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện bị áp đảo sao?
Hắn quả nhiên vẫn là đối với người này… Không thể làm được hoàn toàn thờ ơ.
Kiều Ứng đưa tay rút ra điếu thuốc trên bàn trà, đi đến phía trước cửa sổ, châm lửa, hít sâu một ngụm, rồi chậm rãi phun ra. Cách làn khói hơi mỏng, trên cửa sổ sát đất tối màu, chiếu ra thân ảnh người đàn ông đang đứng phía sau mình.
Thẩm Liễm chậm rãi tiêu sái đến phía sau hắn, vươn hai tay, ôm lấy thắt lưng hắn: “Kiều Ứng, đến tột cùng muốn thế nào… Em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Đối mặt với cự tuyệt của Kiều Ứng, hắn nhẫn nại, lần nữa hạ thấp tư thái, thậm chí cam tâm để Kiều Ứng áp đảo hắn, tiến vào hắn. Hắn nhìn ra được Kiều Ứng đối hắn đều không phải là hoàn toàn lạnh lùng, rõ ràng cũng động tâm, đến tột cùng còn cố chấp cái gì?
“Anh về sau đừng đến đây nữa.”
Đáp lại hắn, là một câu lãnh đạm như vậy.