Kiều Ứng quả nhiên xuất hiện trong buổi tiệc ra mắt. Lần trước bị chuốc rượu thê thảm, nên lần này anh quản lý gắt gao đi theo hắn, rượu đưa tới trước mặt hắn đại đa số đều bị ngăn một cách thành thạo, trên mặt Kiều Ứng lộ vẻ mỉm cười khéo léo, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Thẩm Liễm, tận lực dấu diếm sự né tránh của mình.
Sau khi ăn uống xong, mọi người còn chưa hết hứng thú, vất vả mấy tháng cuối cùng cũng được xả hơi, liền la hét đòi Tân Khả Minh làm chủ mời khách đi KTV. Tân Khả Minh ngoài ý muốn tính tình thật sảng khoái, cười tủm tỉm cũng không phản đối, Kiều Ứng từ trước đến nay không thích theo một nhóm người chạy tới KTV loạn hát loạn rống, ra ý bảo anh quản lý đi trước lấy xe, định bụng thoát ra rời đi. Hắn tươi cười, nói mình ngày hôm sau còn có việc khác, sẽ không tham gia hoạt động kế tiếp. Mọi người có chút bất mãn, bảo hắn đi Thái Lan một thời gian dài như vậy mới trở về, làm sao nói đi là đi, tốt xấu cũng phải tới ngồi xuống uống hai ly. Trên mặt Kiều Ứng tuy rằng lộ vẻ tươi cười, nhưng thái độ lại thập phần kiên quyết, mặc kệ người khác khuyên thế nào, cũng chỉ lắc đầu tỏ vẻ thật sự thật có lỗi, hắn không muốn đi. Khi bị người khác nắm tay lôi kéo, hắn khẽ cau mày không chút khách khí giãy ra, nghiễm nhiên lại khôi phục thành Kiều Ứng rất khó tiếp cận trước kia.
Thoát khỏi sự lôi kéo của mọi người, mới vừa ra tới cửa, bả vai bỗng nhiên bị một đôi tay bắt lấy. Kiều Ứng hơi sửng sốt, quay đầu lại, chỉ nghe Thẩm Liễm thấp giọng nói: “Tôi uống say, nhanh giúp tôi, thuận đường đưa tôi đi.”
Kiều Ứng dưới ánh đèn nhìn thấy gương mặt trắng nõn của hắn vì uống rượu mà đỏ ửng, nghĩ chắc uống cũng không ít, không khỏi sửng sốt một chút: “Quản lý của anh không tới sao?”
“Tôi không gọi anh ta lại đây.” Thẩm Liễm hàm hồ, ngay cả nói chuyện đều có chút không rõ ràng lắm, “Xe trong gara, đưa tôi về đi, đi mà…”
Kiều Ứng không kịp đáp lại, ống tay áo đã bị gắt gao kéo lấy. Thẩm Liễm giống như xem hắn là cái cọc cứu mạng mà bám dính lấy, ngón tay túm tay hắn cũng không chịu buông ra. Kiều Ứng vội vàng nhìn bốn phía, hoàn hảo không ai đi theo ra, mặc kệ Thẩm Liễm đang trong tình trạng này cũng không phải biện pháp, vì thế đành phải nửa nâng hắn đi tới bãi đỗ xe ngầm. Kiều Ứng chưa từng nhìn qua Thẩm Liễm say rượu, sợ hắn sau khi say thất thố không biết sẽ nói ra cái gì, nghĩ nghĩ, bèn gọi điện thoại cho quản lý, bảo anh không cần chờ mình, lái xe đi trước, sau đó đành lục túi của hắn lấy chìa khóa xe.
Nhớ lại lúc trước mình uống say, may mắn có Thẩm Liễm giải vây, hiện giờ coi như là hoàn lại một cái nhân tình, vì thế chịu mệt nhọc làm tài xế cho con ma men này. Mở cửa xe, mới phát giác Thẩm Liễm lúc uống say đúng là ngoài ý muốn nghe lời, vừa đẩy liền ngoan ngoãn lên xe, nằm nghiêng vẹo trên ghế phó lái lẩm bẩm nói khẽ không biết là đang nói gì, bảo hắn im miệng liền thật sự ngậm miệng, chính là dùng ánh mắt ủy khuất có chút mất tiêu điểm nhìn mình. Kiều Ứng ấn trán thở dài, khởi động xe.
Xe chạy trên quốc lộ, Kiều Ứng mới nhớ tới mình hoàn toàn không biết Thẩm Liễm đang ở chỗ nào. Đành phải hỏi: “Nhà anh đi đường nào, Thẩm Liễm?”
Sau một lúc lâu không có phản ứng, quay đầu vừa thấy, cái tên bị hắn hạ lệnh cấm nói kia, thế nhưng không ngờ lại đang lăn ra ngủ.
Dừng lại ở đèn đỏ phía trước, Kiều Ứng lấy tay đẩy đẩy Thẩm Liễm, đối phương thế nhưng chỉ phát ra một tiếng lầm bầm bất mãn, nghiêng đầu sang một bên hoàn toàn không có ý tứ tỉnh lại. Kiều Ứng không khỏi hoài nghi, hắn rốt cuộc là bị chuốc bao nhiêu ly, mới có thể say mèm như vậy? Hơi nhớ lại một chút, chỉ nhớ rõ mình bởi vì hoàn toàn bày ra bộ dáng không chịu uống rượu, cho nên mọi người cảm thấy có chút không thú vị, liền đem tiêu điểm chuyển dời đến trên người Thẩm Liễm. Kỳ quái chính là, Thẩm Liễm trái lại ai đến cũng không cự tuyệt, thật không biết hắn là trời sinh tính tình tốt như vậy, hay là ngay cả chính mình cũng không rõ tửu lượng của bản thân.
Không rõ nên chở Thẩm Liễm tới đâu, lại không thể đưa hắn tới khách sạn. Thẩm Liễm này khuôn mặt lực sát thương quá mạnh mẽ, chỉ sợ chính mình mới vừa đỡ hắn bước vào cửa khách sạn, ngày mai lập tức sẽ thành tin nóng trên các tạp chí giải trí. Siêu sao nổi tiếng đương thời đêm khuya say rượu vào khách sạn, người đi cùng không ngờ là Kiều Ứng, nghĩ vậy liền không khỏi cười khổ một chút. Cuối cùng vòng vo mấy vòng, đành lái xe về nhà mình.
Kéo Thẩm Liễm xuống xe, con ma men này bước chân loạng choạng giống như cả người mất hết khí lực, tựa vào vai Kiều Ứng còn vẫn duy trì trạng thái mê man. Kiều Ứng phải di chuyển một người đàn ông cao to như vậy thật sự là quá sức, cuối cùng cũng thành công đem hắn đẩy mạnh vào nhà, ném lên sô pha, Kiều Ứng cả người đã đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy người nọ bộ dạng an nhàn ngoan ngoãn co lại trên sô pha, Kiều Ứng nhẹ nhàng thở ra, tùy tay gỡ bỏ cà vạt của mình, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Đang lau khô thân thể, đột nhiên phát giác TV nhà mình không biết khi nào thì bị mở lên. Trong phòng khách một mảnh hắc ám, chỉ có ánh sáng từ màn ảnh TV hắt ra, màu sắc bất đồng đan vào nhau.
Cái tên vừa mới rồi còn say đến bất tỉnh nhân sự kia, đang nghiêng người tựa vào sô pha, không xin phép đã tự ý lấy một chai nước trong tủ lạnh nhà hắn, vừa uống vừa xem TV.
Thái dương Kiều Ứng đã ẩn ẩn nổi lên gân xanh.
Thẩm Liễm quay đầu nhìn thấy hắn, lộ ra vẻ tươi cười: “Anh tắm xong rồi.”
“… Nếu đã tỉnh, liền phiền anh gọi quản lý của mình lại đây chở anh về đi.” Kiều Ứng lạnh lùng nghiêm mặt nhìn hắn, “Còn có sức gọi điện thoại sao?”
Một câu cuối cùng, rõ ràng hàm chứa ý châm chọc.
Thẩm Liễm cũng không để bụng, cười nói: “Đừng nhỏ mọn vậy chứ, Kiều Ứng. Nhà anh phòng nhiều như vậy, cho tôi mượn một phòng cũng có sao đâu.”
“Phòng dành cho khách ở nhà tôi hàng năm đều không ai vào ở, ra giường bao gối không biết bám bao nhiêu bụi, anh không ngại?”
Thẩm Liễm “Phì ~” cười một tiếng: “Đừng nói như thể anh đang cố mời một người tới làm việc chứ. Kiều Ứng, thành thật mà nói, anh chán ghét tôi sao?”
Kiều Ứng nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới bình tĩnh đáp lại: “Không chán ghét, nhưng là chưa tới thích. Được rồi, anh vất vả diễn tiết mục giả say lâu như vậy cho tôi xem, rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Liễm sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Tôi không giả vờ, tôi là thật sự uống say, vừa mới hơi chút thanh tỉnh.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Kiều Ứng, “Tôi chỉ hỏi anh có phải chán ghét tôi hay không, anh làm gì cố ý cường điệu không thích tôi chứ? Kiều Ứng, tôi cho tới bây giờ đều không hỏi qua anh là có thích tôi không đi?”
Kiều Ứng nháy mắt sắc mặt trầm xuống, mới phát giác thì ra Thẩm Liễm là dạng có sở trường cưỡng từ đoạt lý như vậy. Nếu phải dùng lời lẽ sắc bén đối chiến, Kiều Ứng chưa hẳn không phải đối thủ của Thẩm Liễm, chính là hắn hiện tại không còn lòng dạ nào. Thẩm Liễm rõ ràng muốn khıêυ khí©h hắn nói tới đề tài này, hắn lại không muốn cùng người trước mắt không biết là say thật hay say giả này dây dưa.
“Anh nếu thực muốn tá túc ở đây một đêm, sô pha trong phòng khách cũng được, tùy tiện tìm một phòng nào đó cũng tốt, anh thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó.” Kiều Ứng xoay người đi, chuẩn bị về phòng mình, “Ngày mai tôi còn có việc, anh khi nào tỉnh lại nhớ khóa kỹ cửa.”
Mới vừa bước đi hai bước, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Thật vô tình nha, Kiều Ứng.”
Kiều Ứng nhíu nhíu mày, không thèm để ý.
“Còn nói cái gì gặp phải anh hậu quả cũng không hay ho lắm đâu, bảo tôi hiểu rõ rồi lại đến trêu chọc anh —— đây là sự đáp lại của anh sao?” Bóng người phía sau vô thanh vô tức nhích lại gần, Kiều Ứng vừa mới quay đầu lại đột nhiên bị ôm lấy eo, sau đó thân mình đã bị xoay lại, bị bắt đối mặt với Thẩm Liễm, “Tôi rốt cuộc là làm gì đắc tội anh sao? Anh lúc nóng lúc lạnh, tâm tình tốt liền cho tôi chút ngon ngọt, thoáng cái liền đột nhiên đẩy tôi ra xa ngàn dặm. Ngay từ đầu cho tôi ảo tưởng, rồi lại lấp lửng như vậy, thực đã nghiền đi, Kiều Ứng?”
Tim Kiều Ứng đột nhiên thắt lại một chút, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Liễm: “Không sai, tôi thừa nhận tôi quả thật là thiếu chút nữa đã bị anh mê hoặc tâm trí. Chính là Thẩm Liễm, tôi và anh không giống nhau, tôi chưa từng tiếp nhận đàn ông, tôi cũng đối với anh có cảm giác như vậy. Tôi hối hận, không nên đáp ứng anh, ngay từ đầu nên trực tiếp từ chối. Dừng ở đây được chưa, Thẩm Liễm?”
“Vì sao?” Thẩm Liễm ghé vào tai hắn khẽ hỏi, “Rõ ràng lần đó cảm giác tốt lắm, vì sao không chịu tiếp tục? Kiều Ứng, không tiếp nhận đàn ông không có nghĩa là anh không thể nhận, ít nhất anh thừa nhận đối với tôi cũng có cảm giác.” Hai tay hắn đột nhiên xiết lại, đem Kiều Ứng ôm chặt vào trong ngực, “Làm gì nghĩ đến phức tạp như vậy? Anh chỉ cần thoải mái một chút, tiếp nhận tôi. Cho dù thử xem cũng tốt, vì sao phải hoàn toàn không cho cơ hội?”
Kiều Ứng cười lạnh một tiếng, giãy ra: “Đáng tiếc tôi đối với kɧoáı ©ảʍ đơn thuần từ trò chơi thể xác này, không có hứng thú.” Hắn nhìn về phía Thẩm Liễm, vừa lòng nhìn chăm chú vào hai hàng lông mày đẹp đẽ của hắn đang chậm rãi nhăn lại, “Còn muốn tôi nói rõ ràng nữa sao?”
Thẩm Liễm vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, thật lâu sau, lộ ra nụ cười mang theo chút hàn ý: “Trò chơi thể xác? Anh cũng không khỏi quá coi thường tôi, Kiều Ứng, tôi nếu chỉ là muốn chơi đùa trò chơi thể xác, cần gì phải tìm anh?”
Kiều Ứng biến sắc, Thẩm Liễm cũng tiến sát lại, đem hắn nhanh chóng kéo về, nửa ép buộc đè lại hắn ngồi xuống sô pha, sau đó cầm lấy điều khiển, ấn vào một nút, hình ảnh nhanh chóng dừng lại. Kiều Ứng lúc này mới phát giác, trong TV đang chiếu, chính là bộ phim hắn diễn mười năm trước, đại khái là Thẩm Liễm từ trên kệ đựng CD nhà hắn tìm ra.
“Anh cho tôi xem phim này làm gì?” Kiều Ứng khàn giọng nói, “Lần trước anh cũng là đang xem phim này, anh liền như vậy nhớ mãi không quên tôi mười năm trước?”
Hình ảnh dừng lại cảnh Kiều Ứng nửa thân trên để trần, mặc một cái quần jean, ngồi trên thành cửa sổ hút thuốc.
Trên màn hình là làn khói mỏng manh, qua làn khói nhẹ, khuôn mặt kia mang theo chút mờ mịt, hơi ngửa đầu nhìn phía chân trời.
“Anh không phải nói tôi mê luyến anh mười năm trước sao?” Khóe môi Thẩm Liễm câu lên một nụ cười không rõ hàm xúc, “Hiện tại tôi nói cho anh biết, chính là anh mười năm trước, khiến tôi phát giác nguyên lai tôi cũng có thể đối với đàn ông sinh ra du͙© vọиɠ.”