Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường, người nằm trên giường kéo lấy chiếc chăn mỏng,, lộ ra một mảng lớn cặp đùi trắng như tuyết, tóc đen xõa ra, giống như chú mèo con cuộn tròn lại, thật mệt mỏi.
Trên mặt đất, quần áo vứt lung tung, chứng tỏ tình cảnh đêm qua tràn đầy nhiệt tình cùng kịch liệt. Người trên giường, lại tiếp tục trở mình, tư thế ngủ trông như một chú mèo con đang chợp mắt vậy. Nhưng mà một giây sau, liền truyền đến tiếng rên đau khổ, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, lông mày cũng nhăn lại một chỗ, còn miệng thì không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, giống như bị người ta chặt chân chặt tay vậy.
Thực tế, Tiểu Nhược cho rằng, tối hôm qua cô bị một chiếc xe không thương tiếc đâm vào, bây giờ cả người cô không có một chỗ nào không đau, hơi động một chút, thì xương cốt như muốn gãy ra, cảm giác duy nhất mà cô có chính là hai từ: đau nhức. Cẩn thận nhìn lấy cơ thể mình, cô gắng nhịn xuống mà không hét lên, cô —cô không mặc quần áo? Không mặc quần áo? Đây là cái khái niệm gì chứ….cô vội vàng kéo lấy chăn quấn mình lại giống như xác ướp, ý thức cũng dần trở lại, cô nhớ tối hôm qua hình như cô nằm mơ, hơn nữa, trong mơ hình ảnh lại rất sinh động đầy màu sắc, nam chính trong mộng có đôi bàn tay ấm áp, hết lần này đến lần khác vỗ về da thịt lạnh như băng của cô, trong mộng hắn dường như có vẻ mặt anh tuấn, lãnh khốc giống như người nào đó, vừa khéo lại còn có tên là Thẩm, Hạo, Ngôn. Mà một nhân vật chính khác nữa, thì giờ đây đang làm xác ướp ở trên giường.
Ở trong chăn, sau khi cầu xin rất nhiều các vị thần tiên, Tiểu Nhược mới nhớ tới một vẫn đề quan trọng, lộ ra hai con mắt kiểu nai con Bambi, liếc bốn phía, không thấy nhân vật chỉ có một chút khả năng xuất hiện phía sau, mới thở phào nhẹ nhõm, tốt qua, may mà hắn không có ở đây, nếu không bây giờ sẽ xấu hổ chết mất. Hắn, sẽ nghĩ thế nào về cô chứ, mặc dù cô nhớ rõ tối qua hình như mình không cẩn thận uống sai rượu, cô là người mà một ly đã say rồi., vậy nên mọi chuyện về sau đều không nhớ rõ lắm. Liệu hắn có cho rằng cô cố ý không, cố ý sắp đặt để hãm hại hắn, lần trước không phải cũng thế sao? Cô cũng không muốn lại phải chịu tổn thương bởi sự chất vấn của hắn.
Tuy rằng bây giờ cô rất sợ gặp hắn, nhưng mà, mới sớm độ ấm trên giường đã không còn, cô không khỏi có chút đau lòng, chán nản. Hắn, không để ý đến cô, tôi hôm qua đối với hắn mà nói, chỉ là người vợ trên danh nghĩa thực hiện nghĩa vụ mà thôi. Cô, còn muốn cái gì nữa, a, Tiểu Nhược, mày đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi, cho dù sự thật như thế này thì sao, hắn cũng chỉ dựa theo giao ước mà làm, chỉ vì người thừa kế hợp pháp mà thôi, đúng vây, cô sao có thể quên mất chứ, lúc đầu hắn nói, chỉ cần cô mang thai, hắn sẽ không gặp mặt cô nữa.
Tối hôm qua chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, là một hiểu lầm. Chỉ là đúng lúc có dịp hai người đυ.ng chạm nhau. Về sau sẽ không có nữa, người kia trong mộng dường như rất dịu dàng.
Cho nên bây giờ, Tiểu Nhược, mày tỉnh táo lại đi, cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, không sao, ở trong lòng tự an ủi chính mình, vỗ vỗ má, ép buộc mình cố gắng không rơi vào tình trạng tự thấy xót xa, tự thấy buồn kia.
Dùng hết sức lực để đứng dậy, quấn lấy chăn đi đến phòng tắm rửa mặt, cô chỉ đi đến phòng tắm soi gương, vậy mà lại bị hình ảnh trước mặt hù dọa, ông trời, cô rất muốn hét lên với hắn- dâu tây! Cả người cô có đủ loại dâu tây! A… không còn mặt mũi gặp người khác nữa!
Cứu người với! Đừng trừng phạt cô nghiêm khắc thế chứ! Cô …cô cũng không có làm chuyện xấu nha!