Chương 8: Tiến tổ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hai người cơm nước xong Vương Binh đưa Thời Tiểu Miêu về nhà. Cậu lôi kéo tay áo hắn, chỉ vào TV hỏi:

“Cái này mở thế nào?”

Vương Binh bắt đầu từng bước một dạy cậu, cái nào là mở, cái gì là trả phí…

“Tôi muốn xem mèo Tom.” (Tom & Jerry)

Đây là khi cậu ở với lão nhân gia thích xem nhất. Trước kia mỗi ngày ông đều sẽ bồi Thời Tiểu Miêu xem phim hoạt hình, lúc ấy cậu đặc biệt hâm mộ mèo Tom có thể ăn thức ăn của nhân loại.

“Cậu thích xem mèo chuột?”

Vương Binh có chút kinh ngạc, không phải trong núi sao, xem qua phim hoạt hình à.

“Tôi thích mèo Tom.”

Thời Tiểu Miêu gật gật đầu, cậu định chậm rãi xem từng tập. Mỗi một loại đồ ăn mèo Tom ăn, cậu đều phải đi ăn.

Vương Binh cảm thấy này giống như còn không tồi, có sở thích coi như tiêu chí, còn có thể nhân cơ hội tạo nhân thiết*. Mở hoạt hình Tom & Jerry cũng dạy cậu cách tìm còn đăng ký tài khoản, tất cả đều có thể xem miễn phí, hắn đi rồi, định mua quần áo mèo chuột cho Thời Tiểu Miêu.

(Thiết lập đặc điểm tính cách, phong cách, sở thích,… cho một nghệ sĩ, ngôi sao, thần tượng. Kiểu như một số thông tin bạn đọc là idol XX có sở thích này nhưng thật ra không phải, chỉ là hình tượng mà thôi.)

Vương Binh vừa đi, Thời Tiểu Miêu bắt đầu thả lỏng, trực tiếp biến thành mèo con chui ra từ quần áo, ghé vào sô pha xem TV.

Khi Trì Cẩn Diễn tiến vào thấy một con mèo cam tròn tròn ở trên sô pha co thành cục bông xem phim hoạt hình, hắn tưởng Thời Tiểu Miêu nuôi.

Thời Tiểu Miêu thấy Trì Cẩn Diễn tìm mình, cậu meo một tiếng liền đình chỉ, hiện tại biến trở về, không thể để nhân loại phát hiện.

Trì Cẩn Diễn không tìm được Thời Tiểu Miêu, mất mát. Ngày đó để cậu một người đối mặt, bản thân thật sự thật quá đáng. Lần đầu tiên gặp tình huống này, lúc ấy hắn không biết xử lý thế nào chạy trối chết. Hiện tại Trì Cẩn Diễn suy nghĩ cẩn thận, cảm giác hắn đối Thời Tiểu Miêu cũng không tệ lắm, nếu thượng người ta, thì phải phụ trách, nhanh chóng tới tìm cậu, đáng tiếc thiếu niên không ở.

Trì Cẩn Diễn bế lên mèo con, dùng tay vuốt lông nó. Thời Tiểu Miêu bị sờ phát ra tiếng, lại lật thân, làm hắn sờ bụng.

“Lát nữa ta ra nước ngoài đi công tác, một thời gian không trở lại, giúp ta nói cho chủ nhân ngươi để y chờ ta được không?”

Trì Cẩn Diễn cũng không biết mình làm sao, đi nói chuyện với một con mèo, tự giễu cười cười, đi rồi.

Thời Tiểu Miêu đợi hắn đi, chưa phản ứng lại đây, vì cái gì muốn chủ nhân mình chờ hắn? Chủ nhân mình đã đi tìm bạn già nha.

Hôm sau Vương Binh tới đón Thời Tiểu Miêu tiến tổ, mang theo một đống quần áo hình mèo chuột, qυầи ɭóŧ cũng vậy. Thời Tiểu Miêu nhìn vui vẻ, nhanh chóng thay.

Vương Binh như gà mẹ thu xếp đồ cho cậu, nhặt lên quần áo cậu ngửi ngửi, tuy không có hôi, nhưng tất cả đều là hương vị các loại đồ ăn hai ngày nay bọn họ ăn, nhíu nhíu mày.

“Tiểu Miêu, hai ngày nay có tắm rửa thay quần áo không?”

Thời Tiểu Miêu chớp mắt, “Tôi không dơ.”

“Cậu là người muốn xuất đạo, không thể không dơ là không tắm!”

Nói xong mang cậu tới máy giặt dạy cậu giặt quần áo như thế nào, dặn dò mỗi ngày đều phải tắm.

“Thật phiền toái.” Cậu không muốn làm.

“Không được, cậu phải sạch sẽ, cậu có biết mấy ngày không tắm rửa, trên người sẽ thúi!”

“Nhưng tôi không thúi.” Vô tội.

“Không tắm là thúi!”

Vương Binh không nghĩ tới tiểu hài nhi này lôi thôi như thế, tật xấu phải sửa, cảm thấy nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể uy hϊếp:

“Cậu không tắm rửa, không có cơm ăn.”

Thời Tiểu Miêu biết giận, có chút tạc mao, tắm thì tắm!

Vương Binh thở dài, tiểu hài nhi thật khó quản.

Thu thập sạch sẽ xong mang cậu tới đoàn phim. Khi đến, đoàn phim đã khởi công, hôm nay cậu chỉ có một cảnh, quay rất nhanh, nhưng hắn vẫn để cậu ở chỗ này ngốc, học tập kỹ thuật diễn.

Tuy hiện tại hắn là người đại diện của Thời Tiểu Miêu, nhưng đồng thời cũng là quản lý công ty, không có khả năng tùy thời nhìn chằm chằm Thời Tiểu Miêu, dặn dò vài câu, nói cậu đừng chạy loạn, phải nghe lời, chờ kết thúc sẽ tới đón cậu.

“Tôi đói bụng làm sao bây giờ?”

Nhìn Vương Binh phải đi, Thời Tiểu Miêu luống cuống.

“Yên tâm, đoàn phim có cơm hộp, quản no.”

Hắn tính toán qua mấy ngày ổn định sẽ tìm trợ lý cho cậu.

Được đáp án vừa lòng cậu mới cho Vương Binh đi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Kỳ Hoài đang nghe đạo diễn giảng, phim trường người nhiều lại ồn, nhưng hắn liếc mắt một cái đã thấy Thời Tiểu Miêu. Lúc đạo diễn nói, ánh mắt hắn bắt đầu ngó bên kia.

Cuối cùng chờ đạo diễn nói xong, trợ lý lấy nước cho hắn bị làm lơ, Kỳ Hoài câu môi đi tới bên cạnh Thời Tiểu Miêu.

“Tiểu Miêu, trợ lý đâu?”

Thời Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn mỹ nam trước mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ hắn là ai.

“Anh là Kỳ Hoài!”

Kỳ Hoài híp híp mắt, không thèm để ý, tùy ý ngồi bên cạnh, tay chống cằm.

“Vương Binh đâu?”

“Vương Binh đi rồi, kêu tôi ngốc chỗ này.” Thành thật trả lời.

Kỳ Hoài như đang tính kế, “Hắn chưa tìm trợ lý cho cậu? Không bằng cậu và tôi xài chung một phòng nghỉ.”

Phim trường giống nhau, chỉ có vài vai chính mới có phòng nghỉ riêng.

Thời Tiểu Miêu đối này đó không sao cả, cậu nhớ tới đêm qua xem phim hoạt hình, cậu muốn thử trơn trơn đàn hồi, hình như gọi là rau câu.

“Phòng nghỉ có rau câu sao?”

Kỳ Hoài đợi nửa ngày, không nghĩ tới Thời Tiểu Miêu hỏi câu này, không khỏi cười ra tiếng, “Còn có khoai lát.”

Thời Tiểu Miêu chưa ăn qua khoai lát, nhanh chóng gật đầu, sợ hắn đổi ý.

Kỳ Hoài bị cậu đáng yêu chọc cười, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn, xúc cảm rất tốt.