Chương 4: Ăn xong chạy

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trì Cẩn Diễn muốn Thời Tiểu Miêu rất nhiều lần, từ phòng tắm đến phòng ngủ, xử nam mới khai trai thật sự muốn mệnh.

Thời Tiểu Miêu bị lăn lộn cả đêm, trước khi hôn mê chỉ nhớ giọng nói khóc ách, nam nhân còn ở trên người cậu phiên vân phúc vũ.

Hôm sau Trì Cẩn Diễn tỉnh lại, cả người kinh sợ, thấy thiếu niên trần trụi bên cạnh, trên thân mình trắng nõn rậm rạp dấu hôn.

Có chút không tiếp thu được bản thân cầm thú như thế, lần đầu tiên chật vật tùy tay mặc quần áo hoảng loạn chạy ra cửa.

Thời Tiểu Miêu bị đói tỉnh.

Cậu trần trụi ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, bên người không ai, lúc này mới nhớ lại chuyện hôm qua phát sinh.

Cậu không chán ghét cùng người giao phối, thậm chí thích cảm giác này, kiểm tra cơ thể mình.

“Ý?”

Thời Tiểu Miêu cực vui, cơ thể thế nhưng tràn ngập linh lực!

Lúc cậu mới hóa người, không ổn định, linh lực trong cơ thể không đủ, chống đỡ không được bao lâu sẽ lại biến thành mèo, mà hiện tại bất đồng, cậu có dự cảm, lần này có thể rất lâu!

Thời Tiểu Miêu nghĩ có thể là do hút nhân tinh, dù sao là chuyện tốt.

Sờ sờ bụng, quá đói.

Tùy tiện lấy đồ Trì Cẩn Diễn tròng lên, hai chân trần trụi xuống lâu.

“Trì Cẩn Diễn?”

Thời Tiểu Miêu nơi nơi tìm kiếm Trì Cẩn Diễn, cậu muốn nói cho hắn mình đói bụng, muốn ăn, nhưng kêu hoài cũng không tìm được.

“Kẻ lừa đảo.” Thời Tiểu Miêu tức giận quai hàm phồng lên.

Lúc Vương Binh tiến vào thấy một mỹ thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ủy khuất ngồi trên sô pha.

Lúc hắn nhận được điện thoại của Trì Cẩn Diễn, còn có chút tò mò, vì cái gì kêu mình mang quần áo, giày và cơm tới, còn kêu hắn dẫn cậu tới chung cư khác, nói là tìm cho ký túc xá, ngữ khí còn kỳ quái.

Hiện tại thấy trên cổ thiếu niên tất cả đều là dấu hôn, hắn kinh sợ. Mẹ bà, lão xử nam cư nhiên ngủ người ta!

“Vương Binh, ngài gạt tôi, không có cơm!”

Thời Tiểu Miêu thở phì phì oán giận.

Vương Binh nhịn không được cười ra tiếng, Thời Tiểu Miêu không biết đã xảy ra chuyện gì, Trì Cẩn Diễn một người ở kia biệt nữu.

“Không lừa cậu, Tiểu Miêu, mau mặc quần áo, tôi mang cậu đi ăn cơm.” Nói xong đưa quần áo cho cậu.

Thời Tiểu Miêu vừa nghe có cơm ăn, tiếp nhận quần áo, lập tức đổi.

Vương Binh mau chóng quay đầu lại tị hiềm, hù chết hắn.

Thời Tiểu Miêu học được cách mặc, gian nan mặc vào, mang giày nhảy lại đây.

“Chúng ta ăn gì nha, tôi rất đói, tôi muốn ăn hai miếng bánh bên trong kẹp thịt!”

Trước kia cậu nhìn lão nhân ăn cái này, thèm lắm.

“Cậu nói là bánh mì kẹp thịt*, đi, ca mang cậu đi ăn…”

Lẩu còn chưa nói ra miệng, lại cảm thấy không đúng, nhìn Tiểu Miêu thế nào cũng không giống như bộ dáng mới bị thượng xong, chẳng lẽ tối hôm qua Trì Cẩn Diễn không làm?

Không thèm nghĩ này đó, mang Thời Tiểu Miêu ra cửa.

“Đúng rồi, Tiểu Miêu, ca an bài ký túc xá cho cậu, hôm nay cậu có thể dọn vào, quần áo tôi đều chuẩn bị tốt, chờ lát nữa ký hợp đồng trước, phỏng chừng ngày mai sẽ có giấy chứng minh cho cậu.”

Vương Binh lái xe nói, cũng mặc kệ Thời Tiểu Miêu nghe hiểu hay không.

Cậu gật gật đầu, chỉ cần có cơm ăn đều có thể.

“Oa, ăn ngon! Ăn ngon hơn đồ hộp!”

Vương Binh không biết cậu nói đồ hộp gì, tưởng thịt đóng hộp bình thường, cũng xác thật là thịt hộp, chẳng qua thịt hộp cho mèo.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn lẩu, Vương Binh sợ cậu không quen, gọi nồi uyên ương (một nồi chia ra hai, một bên cay một bên không cay).

Thịt viên sôi trong nồi, Thời Tiểu Miêu nhìn thẳng mắt. Cậu thử thử, môi cay hồng, nước mắt chảy ròng.

“Sau này mỗi ngày tôi đều phải ăn cái này!”

Thời Tiểu Miêu hạ quyết định trọng đại, lẩu trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu.

Ăn xong Vương Binh mang cậu tới chỗ ở mới, đây là xã khu xa hoa trong trung tâm thành phố, bên trong trên cơ bản đều là người giàu có, minh tinh, an toàn và bảo mật cực cao.

“Tiểu Miêu, đến xem hợp đồng.”

Vương Binh lấy hợp đồng từ trong bao công văn đưa cho cậu.

Thời Tiểu Miêu biết chữ, lúc mở linh thức, chậm rãi bắt đầu nhận chữ, chỉ là có chút ký tự chung một chỗ, cậu có thể đọc, nhưng không biết nghĩa.

Trên cơ bản xem cũng không, cậu cầm bút, xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên mình.

“Ok, ngày mai tôi sẽ an bài trợ lý, rồi mang cậu đi thử một bộ phim truyền hình.”

Vương Binh nói xong, lại quay đầu hỏi, “Cậu biết diễn phim sao?”

Thời Tiểu Miêu nghe không hiểu, lắc lắc đầu.

Vương Binh thở dài, “Không có việc gì, suất diễn không nhiều lắm, thử phim chỉ là quá trình, trên cơ bản cậu là được nội bộ giới thiệu, sau này có thời gian tôi lại tìm người dạy cậu.”

Thời Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lúc Vương Binh đi đưa di động cho cậu, có số điện thoại của hắn, dạy cậu thao tác đơn giản, còn tạo WeChat, bên trong chỉ có một mình hắn là bạn.

——————————–