Chương 2: Kí hợp đồng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nam nhân béo tên Vương Binh, hắn vốn cho rằng mình tìm được tuyệt mỹ thiếu niên, ở giới giải trí nhất định có thể đỏ, không nghĩ tới mới bắt đầu đã gặp phiền toái.

“Cậu tên Thời Tiểu Miêu? Không có giấy tờ tuỳ thân sao?”

Vương Binh không thể tin được, hiện tại cư nhiên còn có người không có giấy chứng minh, không, là không biết đó là cái gì.

“Cái gì là giấy chứng minh?”

Thời Tiểu Miêu lắc lắc đầu, khó hiểu.

“Chính là, đó là một loại giấy chứng minh cậu là Thời Tiểu Miêu.”

Vương Binh không biết giải thích thế nào.

Hắn thậm chí cảm thấy thiếu niên này từ trong núi tới, hỏi một cái hết ba cái là không biết.

“Nhưng tôi chính là Thời Tiểu Miêu.” Cậu nhìn Vương Binh nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, tôi biết cậu là Thời Tiểu Miêu, chỉ ví dụ.”

Vương Binh thuận theo, “Nhưng Tiểu Miêu à, cậu không có giấy chứng minh, chúng ta không thể ký hợp đồng.”

Ký hợp đồng là cái gì?

Thời Tiểu Miêu không hiểu, cũng không thèm để ý, vẻ mặt không sao cả.

Vương Binh đỡ trán, hắn biết mà. Lại thay đổi cách nói chuyện:

“Nhưng cậu không có thứ này, không thể bao ăn bao ở.”

Thời Tiểu Miêu nóng nảy, này sao có thể:

“Không được, tôi có giấy chứng minh!”

“Ở đâu?”

“Ngài giúp tôi làm một cái.” Cơm tới tay không thể mất.

Vương Binh không có cách nào, hắn thật sự cảm thấy thiếu niên trước mắt rất có tiền đồ, không muốn thả chạy, nghĩ nghĩ, nói:

“Như vậy đi, tôi mang cậu tới công ty, tôi hỏi sếp một chút, xem hắn có thể giúp cậu không.”

Thời Tiểu Miêu gật gật đầu, chỉ cần bao ăn bao ở là được, một tay giữ chặt Vương Binh, không cho hắn ném cậu.

Vương Binh mang theo Thời Tiểu Miêu ngồi trên xe. Đây không phải lần đầu tiên cậu ngồi xe, trước kia còn là mèo, lão nhân sẽ mang cậu ngồi xe tới bệnh viện tiêm thuốc gì đó không thể hiểu được.

Tiểu Miêu không thấy lạ.

Vương Binh mang theo cậu tới công ty.

Thời Tiểu Miêu khá tò mò, nhân loại sao xây được nhà cao như thế? Này cũng quá lợi hại đi.

“Tiểu tổ tông đừng nhìn, mau vào đi.” Vương Binh lôi kéo cậu đi vào.

Thời Tiểu Miêu như Lưu bà ngoại vào Đại Quan Viên (truyện Hồng Lâu Mộng), cái gì cũng tò mò, mèo trời sinh hiếu kỳ, luôn muốn chạm vài thứ.

Nếu không phải bị Vương Binh lôi kéo, cậu đã bay đi.

Nhân viên trước quầy tiếp tân nhận thức Vương Binh, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên nói chào quản lí.

Vương Binh và giám đốc công ty Tinh Ý Trì Cẩn Diễn là bạn đại học, quan hệ không tồi. Sau khi tốt nghiệp Trì Cẩn Diễn sáng lập Tinh Ý, mời hắn lại đây. Vương Binh cũng là người tranh đua, một hai phải dựa vào thực lực, từng bước một trở thành quản lý bộ phận công ty.

Mang theo Thời Tiểu Miêu vào thang máy lên tầng 23.

“Oa!”

Thời Tiểu Miêu ghé vào thang máy cảm thán, cậu đang bay lên, dưới đất càng nhỏ, càng ngày càng cao, không thể tưởng tượng.

Tới lúc này Vương Binh đã nhận rõ Thời Tiểu Miêu, thiếu niên này thật sự trong núi tới!

Tới văn phòng tổng tài, Vương Binh gõ cửa.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến một tiếng trầm thấp.

Vương Binh đẩy cửa ra, mang Thời Tiểu Miêu vào.

Một nam nhân tuổi trẻ ngồi ở bàn làm việc, đang xử lý công việc.

Thời Tiểu Miêu có chút tò mò nam nhân này, hình dáng rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, thập phần anh tuấn, mặc tây trang, có loại cấm dục nói không nên lời.

Đương nhiên, cậu không có nhiều từ hình dung như thế, cậu chỉ cảm thấy nam nhân này đẹp.

Nam nhân lúc này mới ngẩng đầu, phát hiện là Vương Binh.

“Sao tới?”

Nói xong lại phát hiện thiếu niên bên cạnh hắn, gặp qua nhiều mỹ nhân, vẫn không khỏi bị kinh diễm.

Thiếu niên làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là một đôi mắt mèo thuỷ linh trong suốt, nhưng mặc có chút cổ quái.

“Đây là?” Mở miệng hỏi.

“Cậu ta tên Thời Tiểu Miêu, tôi muốn cùng câu ấy ký hợp đồng, thật sự, lão Trì, tôi cảm thấy nhất định có thể hồng!”

Vương Binh bắt đầu cùng Trì Cẩn Diễn thổi lên, “Nhưng cậu ta không có giấy chứng minh, cái này có chút khó làm, muốn tìm cậu giúp đỡ.”

Trì Cẩn Diễn nhướng mày, “Tôi nhớ rõ hình như cậu không phải người đại diện.”

“Này không phải không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy sao.” Vương Binh ngượng ngùng nói.

Thời Tiểu Miêu nghe không hiểu, khống chế không được lòng hiếu kỳ, bắt đầu chuyển mắt mèo đánh giá nơi này.

“Được, cái này tôi tới giải quyết.”

Trì Cẩn Diễn gật gật đầu, xem như đáp ứng rồi, không khỏi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mỹ thiếu niên.

“Còn có, tôi nói bao ăn bao ở với cậu ấy, cái này có thể an bài không?”

Vương Binh bắt đầu có chút hối hận mình mạnh miệng.

Trì Cẩn Diễn trầm tư một lát, mở miệng, “Hiện tại ký túc xá công ty đầy, cậu ta có thể tạm thời ở nhà tôi.”

Vương Binh vẻ mặt không thể tưởng tượng, hắn biết bạn già hắn có thói ở sạch, trước nay đều không cho tới nhà hắn. Trước nay hắn cũng chưa thấy qua Trì Cẩn Diễn yêu đương, thậm chí hoài nghi nam nhân này vẫn là xử nam!

Trì Cẩn Diễn như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vương Binh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

Vương Binh cười đáng khinh, quay đầu nói với người tò mò khắp nơi:

“Thời Tiểu Miêu, tạm thời cậu ở nhà lão bản có thể chứ?”

Thời Tiểu Miêu lấy lại tinh thần, ở đâu cũng không sao cả, chủ yếu là một vấn đề khác:

“Có cơm ăn sao?”

Mắt mèo tròn tròn, quá phận đáng yêu.

“Có, ăn no.” Trì Cẩn Diễn gật gật đầu.

“Được nha.” Thời Tiểu Miêu nở nụ cười, chỉ cần có cơm ăn dễ nói chuyện.

Trì Cẩn Diễn nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, thì ra còn có răng nanh.