Chương 34: Đường núi hoa đăng

Nhắc tới cây gai hôn sự này trong lòng Câu Nguyệt đều khó chịu, nàng căn giận hơn nửa ngày mới kiềm xuống, sau đó nhận ra Phàn Thiện vẫn luôn im lặng, nàng ngẩng đầu lên bất mãn liếc mắt qua: "Nè, nghe ta phải kết hôn ngươi không có phản ứng gì sao?"

"Trước đó ở huyện ta chợt nghe nói tới chuyện của ngươi và Vương tử Yêu tộc kia, cho nên bây giờ ta không có gì phải kinh ngạc hết" Phàn Thiện trả lời.

Lúc này trong một tầng sương trong khe núi mang theo hàn ý bỗng nhiên kéo tới. Sắc trời rất nhanh trở nên ám trầm, ngày đêm lặng yên thay đổi, ánh trăng sáng chói không thể xuyên qua những cành cây chi chít, tạo thành thành một mảng đen kịt dưới bóng râm.

Hai người càng đi thì ánh sáng xung quanh càng mờ dần, cái bóng dưới chân cũng hòa vào một thể với bóng đêm.

Câu Nguyệt nhìn chằm chằm vào đường viền mơ hồ của người bên cạnh, không hiểu sao có chsut mê man vô lực. Rốt cuộc nàng ấy sẽ vì chuyện gì mới có thể lưu ý? Cho dù bây giờ nàng nói với Phàn Thiện chính mình lập tức phải đi thành thân, sợ rằng đối phương cũng sẽ không ngăn cản.

Quên đi, vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan tới người ta... Nhưng mà, nhìn bộ dạng không nóng không lạnh này khiến người ta thật không cam lòng.

Câu Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm: "Thật sự cứ như cọc gỗ, không hiểu phong tình"

"Cái gì?" Phàn Thiện nhướn mày.

"Hừ" Mỗ mèo không vui xoay mặt đi.

Phàn Thiện có chút không hiểu. Nàng nhớ lại một chút, tựa hồ mới vừa rồi nàng không có làm sai chỗ nào, nhưng thần sắc tức giận của người bạn nhỏ bên cạnh chọc cho khóe miệng nàng không nhịn được cong lên. Nghĩ tới những lời của tỷ tỷ Câu Nguyệt trước đó liền mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Không đâu, yên tâm đi" Câu Nguyệt không hề gì mà nói tiếp: "Trừ khi nữ nhân Trọng Yên Tuyết này lại tính toán với ta"

Phàn Thiện như có đăm chiêu, quay đầu nhìn nàng một chút, hỏi: "Người tới phàm giới lâu như vậy, không muốn về nhà xem thử sao"

Câu Nguyệt nghe xong bỗng nhiên ngẩng mặt lên, không hề chớp mắt mà nhìn Phàn Thiện, bên trong ánh mắt mang theo một chút u oán khó hiểu: "Ngươi muốn ta đi sao?"

Nàng không ngờ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, Phàn Thiện ngẩn ra một chút, trong lòng có xúc động khó tả, nàng há miệng thở hắt ra, nhưng lại không nói được gì. Sau một hồi mới xoay mặt nhìn về phía trước, ánh mắt dừng trong hư không: "Hiện tại ngươi đã có thể khống chế được ma tính rồi, không lâu nữa là có thể hóa giải phong ấn khôi phục lại tướng mạo ban đầu. Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, ta sẽ mở Già La hoàn thả ngươi đi"

"Nếu như ta muốn ngươi ngay lập tức thả ta đi thì sao?" Câu Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt Phàn Thiện, cố gắng tìm một chút không nỡ trên gương mặt đó, nhưng mà người nọ vẫn lạnh lùng như trước, trong mắt cũng không thấy dao động.

Trong lòng nàng chua xót, chuyển tầm mắt sang nơi khác. Nếu đối phương không muốn chính diện trả lời, nàng sẽ không tiếp tục đề tài này nữa. Coi như... coi như đối phương cổ hủ, không biết thẳng thắn biểu đạt tâm ý đi.

Tự mình an ủi một phen, trong lòng cũng tốt hơn một chút. Có điều lúc này khi an tĩnh, ngược lại nàng chú ý tới một điểm. Trước đây khi đi chung với nhau, đối phương sẽ đi trước nàng một bước xa, mà bây giờ lại thả chậm tốc độ đi song song với nàng, dù cố tình hay vô ý cũng đem nàng khống chế ở một nơi mà dư quang có thể nhìn thấy.

Điều này không phải cho thấy... Cọc gỗ này thật sự có chút lưu ý đến nàng rồi sao?

Trong khoảng không của tâm bỗng nhiên sáng lên. Lúc nàng đang mừng thầm thì đột nhiên một câu nói trước đó của Trọng Yên Tuyết nhảy ra trong đầu nàng.

Dường như ngươi rất chú ý đến nàng, ngươi và nàng là quan hệ gì...

Vấn đề này Phàn Thiện không có trả lời. Nhưng rốt cuộc thì là quan hệ gì đây... Bằng hữu sao? Chính là loại hóa thù thành bạn à? Câu Nguyệt mờ mịt tự nhíu mày, loại quan hệ này cảm giác thật yếu đuối, thật sự có cũng được mà không có cũng không sao, còn không bằng kẻ thù ràng buộc thâm sâu...

Nghĩ như vậy nàng lại một trận bực mình. Giương mắt nhìn Phàn Thiện tiến về phía trước một chút, tròng mắt nàng đảo qua, cố ý lảo đảo dưới chân rồi kêu lên: "A nha, đường núi này tối quá, hình như bị trật chân rồi!"



Phàn Thiện dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Câu Nguyệt ngồi xổm xuống ôm mắt cá chân, làm bộ như rất đau. Nàng thầm nghĩ cọc gỗ này thấy chân nàng bị thương, tiếp theo chắc chắn sẽ chủ động cõng nàng các kiểu, như nàng lại không nghĩ rằng Phàn Thiện trực tiếp đi lướt qua nàng, đi tới bụi hoa ven đường.

Kỳ thực Câu Nguyệt có phải giả vờ hay không Phàn Thiện sao có thể không nhìn ra. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, hạ thấp nửa người xuống ngắt lấy một đóa hoa trong bụi rậm. Đó là một loài hoa rất đẹp, cánh hoa màu phấn trắng co lại vào trong, tròn trịa giống như lục lạc, từng chuỗi chọc người trìu mến, đến đêm cũng không thấy héo.

"Đây là Linh Lan, mọc rất nhiều trong núi thần ẩn" Nàng thấy Câu Nguyệt cũng đi tới liền tỏ ý cho đối phương xem.

Mùi hương thoang thoảng bay hòa vào hơi thở, Câu Nguyệt nhìn đóa hoa trong tay Phàn Thiện đến quên đi trách tội, bởi vì hoa này quả thật rất đẹp, thích thú không thôi. Chỉ là không biết nữ tử trước mắt này hái hoa là có dụng ý gì, vì không dỗ được nàng vui sao?

Mỗ miêu nữ âm thầm suy đoán, thấy đối phương nhàn nhạt nhếch môi cười, trầm thấp niệm một câu chú quyết, sau đó lập tức vươn một ngón tay ra, chạm nhẹ vào đóa hoa. Ngay lập tức xảy ra sự việc kỳ dị.

Đóa hoa bị đầu ngón tay chạm vào nhẹ nhàng bay lên, trôi nổi trước mặt các nàng, sau đó chậm rãi nở ra, cuối cùng lại biến thành một chiếc đèn l*иg màu trắng. Phàn Thiện lại trong nháy mắt thêm vào linh hồn cho đèn l*иg, ngay lập tức đền l*иg liền sáng lên, bay vào giữa không trung, trôi nổi bồng bềnh trên thềm đá phía trước.

Sau đó Phàn Thiện những bước như vậy, một đóa, hai đóa, ba đóa... một bụi Linh Lan lần lượt bị biến thành đền l*иg.

Câu Nguyệt nhìn hàng chục đóa hoa biến thành đèn l*иg phía trước, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: "Đẹp quá..." Nàng lẩm bẩm nói, hóa ra phép thuật còn có thể dùng đến xinh đẹp như vậy. Nàng vui vẻ quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy đối phưng cũng rủ mi nhìn qua, hai ánh mắt chạm vào nhau, gương mặt xinh đẹp ôn nhu dưới ánh đèn hiện lên một ý cười nhè nhẹ khác với ngày xưa.

Trong phúc chốc, trái tim Mẫn Nguyệt như bị cái gì đó bắn trúng, cả người thoáng tê dại, nhất thời không động đậy được.

"Cái này đủ sáng chưa?" Phàn Thiện ôn nhu hỏi.

Câu Nguyệt lăng lăng trả lời: "À... ừm..."

"Vậy đi thôi"

Phàn Thiện lãnh đạm vung tay áo, tiếp tục đi về phía trước. Câu Nguyệt nhanh chóng cúi đầu đi theo phía sau người nọ, rất sợ những chiếc đèn l*иg này sẽ chiếu ra gương mặt đỏ ửng của mình. Nàng càng đi thì càng không an phận, cảm thấy trong lòng có chsut ngứa, mơ hồ xao động lên... nàng nhịn không được len lén giương mắt, nhìn bóng hình xinh đẹp nhưng lạnh lùng trước mắt.

Kỳ quái, sao càng nhìn thì càng thấy người này thuận mắt như thế... Ừm, thật ra lớn lên đúng là rất dễ nhìn, cho dù tính tình có lạnh một chút, nhưng chung quy vẫn săn sóc cẩn thận tỉ mỉ.

Nếu như lấy về làm tướng công thì...

A!!! Muốn chết sao, Câu Nguyệt ngươi suy nghĩ cái gì vậy! Mỗ mèo rất nhanh phản ứng lại, mạnh mẽ ôm mặt ảo não một trận. Nhưng mà nhiệt ý trên mặt không chỉ không có tiêu tan mà ngược lại càng nóng lợi hại hơn, dần dần hơi nóng lan tỏa đến khắp thân thể.

Có chút... không thích hợp lắm.

Phàn Thiện đang thấy kì lạ sao Câu Nguyệt vẫn luôn đi chậm mà không có tiến đến gần nàng như ngày thường, rõ ràng chính mình đã đi rất chậm rồi mà. Vì vậy Phàn Thiện quay đầu lại, lúc này nàng kinh ngạc nhìn thấy thân thể Câu Nguyệt đang sáng lên. Nàng cả kinh lập tức bước nhanh tới ôm lấy Câu Nguyệt lên, để tay lên trán đối phương.

"Xảy, xảy ra chuyện gì vậy... thật khó chịu" Thân thể Câu Nguyệt mềm nhũn, ý thức trở nên mơ hồ, trong đầu lại choáng váng đau nhức.

"Ngươi nhịn xuống, tỉnh táo một chút" Phàn Thiện trầm giọng căn dặn, nhìn thấy bộ dáng nàng khó cịu như vậy trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Nàng bình tâm lại, vẽ một chú quyết thâm nhập vào luồng linh tức kiểm tra khác thường trong thân thể Câu Nguyệt, sau đó lại kinh ngạc phát hiện trong cơ thể Câu Nguyệt nổi lên một cổ nội lực cường đại khó hiểu.

Cổ nội lực này mạnh nhưng không thô bạo, như dòng suối ôn nhuận, giúp lưu thông kinh majhc, đang chút từng chữa trị vết thương, hóa giải lệ khí xông tới. Dần dần linh lực càng trở nên dồi dào hơn, phong ấn kia cũng bắt đầu nới lỏng tan ra.



Vì sao đột nhiên lại có biến hóa này... Chẳng lẽ là người kia? Hình ảnh chợt lóe lên, Phàn Thiện nghĩ đến khả năng nào đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rút tay lại, "Xem ra là tỷ tỷ ngươi đã giúp ngươi một phen rồi"

"Cái gì?" Câu Nguyệt mơ hồ hỏi, trong nháy mắt hơi nước nổi trên mặt, vùng xung quanh lông mày nhíu mày, cảm giác vẫn rất khó chịu.

"Đừng nói nữa, đi theo ta. Không có sao đâu" Phàn Thiện nhẹ nhàng trấn an người trong lòng, sau đó lập tức ôm ngnag lấy thân thể nhỏ bé lắc mình đi vào không gian bên trong. Chỉ chốc lát sau các nàng đã về tới nơi ở. Đây là gian phòng sát vách với phòng ngủ, ngày thường dùng để tu luyện.

Nàng ôm Câu Nguyệt để xuống nhuyễn tháp, láy ra vài lá bùa dán ở bốn vị trí, bắt đầu trận pháo.

Không khí bên trong gian phòng chấn động vù vù, dưới thân Câu Nguyệt lan ra một quang trận hình tròn. Phàn Thiện đứng ở một bên, tụ mây đón gió. Lúc này Câu Nguyệt đã nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào hôn mê, nhưng thân thể lại càng toát ra hơi nóng.

Cổ nội lực này tuy có thể tiêu trừ lệ khí nhanh hơn, nhưng nếu dẫn dắt chậm trễ sẽ chuyển biến bành trướng hơn, thậm chí phản lại nguyên thần, cực kì nguy hiểm. Phàn Thiện ngồi vào trên tháp, không chần chờ mà vạch vạt áo Câu Nguyệt ra, bỏ đi áo dài, mở thiên nhãn ra, tụ linh lực vào lòng bàn tay, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể nàng.

Một luồng ánh sáng kim sắc lập tức bao phủ lấy thân thể trơn bóng.

Bạch Chúc vừa lúc bế quan đi ra, nàng hóa thành nguyên hình đi ngang qua cửa, cảm ứng được bên trong có biến hóa lại yên lặng xoay người lại. Nàng đứng đó một chút rồi giương tay vẽ thêm một tầng kết giới bao phủ toàn bộ gian nhà, cuối cùng đưa mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cúi đầu thở dài một tiếng rồi đi ra hậu viện.

Ánh trăng nghiêng về phía Tây, chậm rãi hòa vào trong tầng mây, những ngôi sao ở chân trời dần dần biến mất. Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ nổi lên màu sắc trắng xanh của tờ mờ sáng thì ánh sáng màu vàng trong phòng mới biến mất. Phàn Thiện bỏ đi kết giới, hóa phép lá bùa thành tro tàn, sau đó chậm rãi thu hồi linh tức, lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán.

Nàng ngồi vào bên ghế, nhìn thân thể lung linh thanh tú trên nhuyễn tháp, ánh mắt chợt phức tạp.

Ngay lập tức mí mắt người nọ giật giật, trong xoang mũi phát ra một tiếng than nhẹ, chuẩn bị tỉnh dậy. Phàn Thiện không biết vì sao có chút khẩn trương, sau đó mới chú ý đến cái gì, lưu loát nâng tay kéo tấm chăn mỏng lên che lại thân thể mê người này.

Câu Nguyệt giống như đã ngủ một giấc rất ngon, trong người sung sướиɠ không gì sánh được, phảng phất như bắt đầu cuộc sống mới. Nàng chậm rãi mở mắt ra, trong phút chốc trong con ngươi màu lam kia như có lưu quang tràn ra, sóng mắt chứa thu thủy, góc mi mang cảnh xuân, xinh đẹp không gì sánh được.

Mỹ nhân lười biếng duỗi eo, cánh tay ngọc ngà từ trong chăn vươn ra, theo quán tính mà ngồi dậy. Mái tóc dài như thác nước phủ lên bờ vai tuyế trắng, che đi cần cổ trắng ngần, tấm chăn mỏng che chắn trước người cũng chảy xuống, lộ ra phong cảnh như ngọc.

Trong nháy mắt Phàn Thiện chuyển đường nhìn sang nơi khác.

Cảm giác mát mẻ kéo tới trên thân thể, lúc này Câu Nguyệt mới phát giác tình huống có chút không đúng.

Câu Nguyệt xoa xoa đôi mắt, nàng đang ở trong một gian phòng xa lạ, nhưng có một hơi thở rất quen thuộc, hơn nữa... nàng đã biến trở về hình dạng ban đầu rồi sao? Nàng hô lên một tiếng, sờ sờ mặt mình, lại mừng rỡ sờ lên khuôn ngực đẫy đà có cảm xúc tốt của mình, ngay tức khắc cảm động đến muốn khóc. Thân hình của lão nương cuối cùng cũng về rồi... Nhưng mà chờ một chút, sao nàng lại không mặc quần áo? Mà ngồi bên cạnh nàng chính là...

"A! Phàn Thiện, ngươi!?" Câu Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay kéo chăn lên che lấy thân thể của mình, "Ngươi làm gì mà không nói tiếng nào lại ngồi ở đây? Ngươi ở đây bao lâu rồi, đã làm gì với ta!!!! Ngươi ngươi, vừa rồi ngươi đều thấy hết rồi sao?!!" Trên mặt nàng một mảnh đỏ ửng, nhưng ngược lại càng khiến nàng liêu nhân hơn, bên trong thần sắc buồn bực lại mang theo vài phần e thẹn mị hoặc, là báu vật trời sinh.

Phàn Thiện xấu hổ ngồi ở chỗ kia, trên mặt thế nhưng cũng nóng lên, thầm trách mình chột dạ. Rõ ràng không có làm gì quá phận, thế sao lại không thể tự mình biện minh?

"Có gì thì thay y phục xong lại nói" Phàn thiện vẫn luôn xoay mặt nhìn ra ngoài, cổ cũng đã thấy mỏi. Nàng đứng lên, chỉ vào bộ y phục hoàn toàn mới xếp chỉnh tề nằm một bên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

"Nè, ngươi..."

Cửa phòng nhanh chóng bị khép lại, lời Câu Nguyệt chưa nói xong phải nuốt trở về. Nàng đỏ mặt cắn môi, bọc chăn lại đi xuống giường.

Cọc gỗ chết tiệt, chờ một chút sẽ tìm ngươi tính sổ.