Ánh lửa tỏa khắp bầu trời, hơi nóng đốt vào da thịt, yết hầu khô đến phát đau.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện chính mình bị vây trong biển lửa. Ánh lửa rọi sáng sơn động rộng mở, vách đá gập ghềnh, bóng mờ rung động. Cách đó không xa là bóng lưng một nam nhân đầu trọc, hắn đang ngồi trên mặt đất, cánh tay đẩy mạnh qua lại, mang theo âm thanh từng đợt ma sát chói tai. Ngọn lửa đỏ sậm tiếp xúc đến tà áo tăng xanh thẫm, lại như gặp phải băng tuyết, phút chốc dập tắt, không gây ra một chút thương tổn.
Hòa thượng này chậm rãi xoay đầu, suy đoán nhìn nàng: "Rốt cuộc tỉnh rồi?"
Vết cào trên mặt phản chiếu dưới ảnh lửa chợt vặn vẹo dữ tợn, mắt như chim ưng, âm thanh già nua khàn khàn. Là lão đầu lúc trước từng xuất hiện trong phủ!
"Là ngươi?!" tiểu bạch miêu sợ hãi đứng dậy, lại kinh ngạc toàn thần mềm nhũn vô lực, mạnh mẽ ngã xuống trên mặt đất.
Lão hòa thượng này dừng lại động tác mài đao, đem đao vắt trên ngọn lửa, tùy ý ngọn lửa liếʍ lấy, khặc khặc cười, "Xem ra còn nhớ ta. Trên tay ta từng bị ngươi làm bị thương, nhưng ngươi cho rằng đuổi ta ra ngoài như vậy thì không có chuyện gì nữa hả? Ta nói với bọn họ ngươi là yêu vật mang điềm xấu, sẽ mang lại huyết quang tai ương, bọn họ không phải cũng tin theo sao?"
"Ngươi còn vọng tưởng những người đó che chở cho ngươi sao, ha ha, thực quá ngây thơ, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ sao? Dễ dàng tin người như vậy, mất đi ngươi bọn họ còn tu được ma nguyên thuần túy"
Hắn phun một khẩu nước lên trên mặt đao chói đỏ. Xuy một tiếng liền vọt lên một làn khói. Đôi mắt thâm độc kia cách làn khói nhìn qua: "Cũng không biết ngươi làm sao sống được tới bây giờ..."
"Ngươi nói bậy!" miêu khàn giọng rống lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, cổ họng lại phát đau đến lợi hại, trong đầu ầm ĩ choáng váng một trần. Hơi nóng xung quanh ập tới, khiến mắt nàng không mở ra được.
"Nói bậy? A ha ha ha..." Hòa thượng cười như nghe được chuyện gì vô cùng tốt, "Nếu như ta nói bậy, vậy tại sao ngươi lại ở đây? Thế nào, ngươi còn trông cậy vào chủ nhân của ngươi tới cứu ngươi? Bọn họ hiện tại đều tin ngươi là yêu quái! Tiểu chủ nhân này của ngươi còn tự uy ngươi uống bùa xua đuổi tà ma, đem ngươi đưa tới cho ta!"
Hắn đứng lên, cầm theo đao bước tới một bước, "Đừng đấu tranh nữa. Chờ ta lấy nội đan của ngươi rồi, người cũng sẽ giải thoát thôi"
......
"Này, Câu Nguyệt, ngươi tỉnh lại đi" Phàn Thiện khẽ đẩy tiểu bạch miêu hôn mê bất tỉnh trong bát Thanh Linh, tay vừa mới chạm lên bộ lông tuyết trắng liền nhịn không được nhíu mày. Thật nóng, lẽ nào nhiễm phong hàn?
Mới vừa rồi nàng ngồi thiền xong liền phát hiện hơi thở trong bát Thanh Linh có chút không thích hợp, sau đó gọi mấy tiếng đều không thấy đáp lại liền tiến đến xem, đã thấy Câu Nguyệt cuộn mình, thân thể lạnh run, thần chí không rõ.
"Câu Nguyệt!" Nàng nhíu chặt mi, ngưng tụ lại một cổ thanh linh chi khí truyền vào tâm bạch miêu nhưng lại bị một lực đạo kỳ dị bắn trở về.
"Gϊếŧ ngươi..." Bạch miêu trong lòng càng run thêm lợi hại, trầm thấp lẩm bẩm những lời chỉ nàng nghe được, còn màng theo một cổ hận ý. Thần sắc Phàn Thiện chợt trở nên nghiêm trọng, đưa tay đẩy mí mắt tiểu miêu ra, quả nhiên nhìn thấy thứ không muốn thấy, một đôi mắt có con ngươi đỏ tươi...
Ngọn lửa cực nóng cũng đem mặt đất nóng lên. Bạch miêu thở hổn hển giữa ngọn lửa, trong mắt dần mất tiêu cực, đổi lại là độc ác điên cuồng từng chút tụ lại, huyết sắc tràn đầy trời đất, đem đường nhìn cũng nhiễm đỏ.
"Gừ...." trầm thấp kêu một tiếng, bộ lông toàn thân nàng bỗng nhiên xù lên, móng vuốt sắc bén cấu vào trong đất.
"Ha, ha ha.... phải như vậy mới đúng!" Hòa thường cầm đao ở phía đối diện sáng quắc nhìn qua, trong mắt thế nhưng phát ra một loại mê luyến gần như điên cuồng, "Phải như vậy, như vậy mới là Ma tộc! Ma khát máu!"
Hắn phát cuồng mà cười, gió mạnh thổi đến những vòng tròn trên sống đao va vào nhau kêu leng keng. Sau đó hắn đi tới một bước, chậm rãi giơ đoa lên, sự điên cuồng trong mắt cũng theo còn ngươi chậm rãi phóng đại: "Rất nhanh ngươi có thể giải thoát rồi, rất nhanh thôi..."
Ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Trong phút chốc, mặt đất chấn động, đá bay bụi mù nổi lên tứ phía. Hòa thượng bị khói bụi đánh trúng nheo mắt lại, trong sương mù không rõ lại cảm giác được như có gì đó thẳng tắp áp đến đây, như mây đen bao phủ trước người, khiến hắn không thể động đậy. Mà chân hỏa đang tàn sát bừa bãi xung quanh như thán phục, hai bên kinh hoàng lui tán, vòng vây ban đầu đã bị phá lộ ra một chỗ hổng.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, động tác muốn nâng đao cũng dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn lên, một con cự thú màu vàng che trước mặt hắn như một ngón núi, phía sau nó là cửa động đá bị phá vỡ.
"Sao, sao có thể?! Sao có thể phá vỡ kết giới của ta..." hắn lui bước nhanh, nghẹn họng nhìn trân trối: "Đây... đây là cẩu sao? Thế nào lại..." lời nói còn chưa xong, chợt thấy cự thú trước mắt gầm nhẹ một tiếng, bên trong con ngươi lãnh đạm kim sắc hiện lên sát ý khiến người kinh hãi. Nó vươn trảo lớn tới, bang một tiếng, tầng tầng cào lên mặt hắn.
Một tiếng xé gió vang lên.
Tiểu bạch miêu ngạc nhiên nhìn lão hòa thượng mặc áo tăng màu xanh bị một đại cẩu đột nhiên xuất hiện một chưởng đánh bay đi, nháy mắt vặn vẹo hóa thành một đường ảnh từ cửa động bị phá vỡ đi ra ngoài, không còn nhìn thấy tung tích, chỉ để lại âm thanh thống khổ mơ hồ còn quanh quẩn trong sơn động, nhắc nhở chuyện vừa mới phát sinh. Mà Quỷ Đầu Đao một khắc trước còn chuẩn bị lấy mạng của nàng liền loảng xoảng rơi trên mặt đất, thoáng chốc đã bị hỏa xà cắn nuốt.
Tất cả đều phát sinh đột ngột như vậy.
Sau đó đại cẩu kia quay người lại, đi tới trước mặt nàng. Nó không để ý nàng đang vung trảo nhe nanh cảnh cáo mà cúi đầu, chậm rãi dùng mũi cọ đầu nàng.
Con ngươi trong miêu nhãn co rụt lại. Nhưng một khắc cái chạm ấm áp này tới, tâm sợ hãi nôn nóng bỗng nhiên bình tĩnh lại. Móng vuốt đưa ra chậm rãi thu hồi, bộ lông cũng thuận lại.
Đại Cẩu có tướng mạo hung ác này... vì sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ? Huyết sắc trong mắt tiểu bạch miêu từng chút rút lui, ngơ ngác nhìn cự thú trước mắt còn chói hơn cả ngọn lửa kia, móng vuốt nhỏ cũng không khỏi tự chủ khoát lên gương mặt gần trong gang tấc của đối phương. Mà lúc này cặp ngươi kim sắc thâm thúy lại trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, giống như vòng xoát muốn hút nàng vào dó.
Bỗng nhiên, Đại Cẩu mở miệng.
Là muốn ăn nàng sao. Thân thể nàng co rụt, lại bị đối phương ngậm lấy, nhẹ nhàng vung lên bộ lông sau gáy mềm mại, mang nàng theo bay khỏi sơn động nóng rực này.
Ánh lửa phía sau dấy lên khắp bầu trời, gió mát phía trước đập vào mặt, mang theo mùi hòa ngọt ngào. Nàng an ổn dựa lên thân thể thật lớn này, quay đầu nhìn xuống rừng cây rậm rạp xanh mát. Bóng cây chập chờn cuồn cuộn, ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu khắp mặt đất, khung cảnh tươi đẹp sáng sủa.
.......
Trong bát Thanh Linh, một luồng sáng từ ấn đường của bạch miêu bay ra, biến trở về một thân nữ tử trong trẻo lạnh lùng. Nàng cúi người dò xét thân thể bạch miêu, phát hiện đã hạ nhiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nàng mang theo mệt mỏi, lắc mình rời khỏi không gian sắc xanh này.
Không bao lâu sau, tiểu bạch miêu cũng từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra.
"Ta đây là... làm sao vậy" Nàng lẩm bẩm một tiếng, sững sờ ở đó thật lâu mới choáng váng bò ra khỏi bát Thanh Linh. Lúc này ngoài cửa sổ trời vừa tờ mờ sáng, phía sau bình phong, trên giường trống không. Nàng ghé mắt nhìn chăn chỉnh tề trên giường, xoay người đi ra cửa.
Ra bên ngoài mới phát hiện, trước mắt đều là ướt sủng. Cây cỏ trong sân đều dính hạt mưa, trong suốt lóe ra. Đêm qua hạ xuống cơn mưa xối xả. Nàng bò lên nóc nhà, ngồi lên một miếng ngói. Lúc gió mát thổi vào mặt lại không nhịn được nhớ tới hình ảnh trong mộng, nàng nằm trên lưng Đại Cẩu bay qua khe núi. Vì vậy trong lòng cũng bắt đầu phập phồng như sóng triều.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
"Tốt hơn chưa?" vẫn là ngữ điều trong trong trẻo lạnh lùng như trước, người đi tới vẫy tay thổi khô chỗ này, phất y ngồi bên cạnh nàng, mang theo một mùi thơm u lạnh.
Bị nhìn ra tâm tư rồi sao? Lỗ tai tiểu bạch miêu run lên một chút, hơi kinh ngạc. Nhưng nàng cũng không che giấu cái gì, dứt khoát hạ thấp đầu, giả vờ ủy khuất: "Không tốt. Ta gặp ác mộng" sau đó lại nhìn sang, nghịch ngợm nói: "Muốn ăn gì đó an ủi"
"Ăn cái gì?" Phàn Thiện nhịn không được nhếch môi cười.
"Ăn lạc ngươi mua hôm trước" tiểu bạch miêu cười tủm tỉm đề nghị. Thấy đối phương thật sự lấy từ hư không một đĩa lạc rang muối, liền không khách khí vươn hai móng vuốt cầm lên một hạt, dáng vẻ đương nhiên nói: "Lột vỏ giúp ta"
Phàn Thiện không tìm được lý do cự tuyệt. Đem đĩa gác trên mái ngói, nhận lấy hạt lạc từ trong tay Câu Nguyệt, ngón tay ép sát lại, nhẹ nhàng sờ liền đem vỏ bóc ra. Nàng tách hai hạt lạc, đưa tay qua: "Nè"
Tiểu bạch miêu nháy mắt mấy cái, trực tiếp cúi đầu, đem hai hạt lạc trên tay Phàn Thiện đưa vào miệng.
Lúc đầu lưỡi béo mập liếʍ đến lòng bàn tay, Phàn Thiện bỗng dưng run rẩy một chút, gương mặt nổi một tầng màu hồng mỏng khác thường, như tuyết rơi giữa rừng hoa, rất nhanh tan biến, khôi phục lại bình tĩnh ban đầu.
Bạch miêu giả vờ không biết, trên mặt một vẻ vô tội thuần lương, nhưng trong khóe mặt đã lặng lẽ nổi lên ý cười xấu xa. Nàng phồng miệng bắt đầu chậm rãi cắn nuốt, trong miệng phát ra âm thanh giòn tai. Trong lúc lơ đãng nàng lại lẩm bẩm: "Vì sao... lại mơ thấy một đại cẩu nhỉ?". Sau đó lại thêm một câu: "Đúng là sống quá lâu rồi, thế nào lại mơ thấy xuẩn vật này"
Phàn Thiện trên mặt cứng đờ. Sau đó miêu lại không lên tiếng nữa, giống như rơi vào suy tư. Một hồi lâu mới quay sang nhìn nàng, đáy mắt một mảnh sâu thẳm.
"Phàn Thiện, tối qua ta gặp một giấc mộng" Câu Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu lại bình thản: "Ta mơ thấy chuyện xảy ra cách đây rất rất lâu, một chuyện không tốt"
"Ác mộng này vốn dĩ thường dằn vặt ta mỗi khi đêm khuya. Ta bị người mình tín nhiệm phản bội, từ bỏ. Một khắc cuối cùng ta đã hóa ma, còn làm việc nguy hiểm đến sinh mạng, lần đầu tiên ta gϊếŧ người. Nhưng mà... trong giấc mộng tối hôm qua lại không giống với trước dây. Đến cuối cùng nó lại thay đổi" Chuyện cũ quay về, lại thay đổi kết cục. Nàng không có hóa ma, không có điên loạn xé nát tên nam nhân kia, không có khóc đến không phát ra âm thanh được nữa.
"Giống như ký ức bị sửa lại đến khó hiểu, tất cả đau đớn rõ ràng nhất trên người đều biến mất không còn nữa. Chuyện này đối với ta mà nói, thật sự tốt đến không thể tưởng tượng nổi... Cho tới bây giờ ta vẫn còn hốt hoảng". Âm thanh của nàng dần trầm thấp, đáy mắt có chút thất lạc.
Phàn Thiện không nói lời nào, lặng lẽ nghe, lại nhân lúc suy nghĩ nổi lên nhớ đến tình cảnh đêm qua, nỗi lòng trở nên phức tạp.
"Ta đang nghĩ, có thể sau này... cũng sẽ không gặp lại ác mộng này nữa" Dừng lại một chút, miêu nói, nói xong liền cười. Nụ cười khiến lòng người phát đau. Phàn Thiện buông mắt, giống như lại thấy được khung cảnh trời mưa lúc hoàng hôn trước kia, nàng bị thương ngã ở ven đường, lại dùng ánh mắt băng lãnh, hờ hững nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ đối diện nàng.
Nàng cũng bướng bỉnh và cao ngạo như vậy.
"Nè, sao hôm nay sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt lắm" Câu Nguyệt bỗng nhiên chuyển đề tài.
Phàn Thiện lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Có thể gần đây quá mệt mỏi". Đêm qua nàng dùng nguyên thần đi vào giấc mộng kia, tiêu hao nhiều tinh lực.
"Tinh lực của thần tiên cũng có hạn, huống chi ngươi chỉ là nửa tiên, chưa có độ kiếp phi thăng. Phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi nhiều mới đúng, không cần phải giúp người phàm xung quanh trừ yêu bắt quỷ nữa, trở về lại làm khổ chính mình" Câu Nguyệt trừng mắt oán trách, sau đó hất cao cằm: "Bất quá, bây giờ vẫn phải đem bản tiểu thư hầu hạ thật tốt đã"
Nói xong đưa móng vuốt nhỏ lên chỉ: "Nè, còn muốn ăn nữa"
Phàn Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, liền đưa tay qua lấy hạt lạc. Lúc này dư quang vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ tóc bạc mặc hắc y từ dưới mái hiên đi ra, trong tay cầm một tấm vải, u oán nhìn qua đây.
"Chủ nhân" Thiếu nữ nhẹ giọng kêu.