Chương 2: Trời Sinh Mị Hoặc

Bạch miêu không chút hoang mang mà duỗi lưng dài mệt mỏi, rồi mới ngồi chồm hổm ngồi xuống. Sau đó âm trầm cười một tiếng thật quyến rũ, cặp mắt lam bích liền lướt qua, giống như đang quan sát.

Nữ tử cúi đầu đối diện nó, con mắt cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng một bên là trong vắt âm u, một bên xinh đẹp mê hoặc.

Nhìn nhau một lúc, nàng mới bước tới, đem hộp gỗ trong tay để lên bàn, mở miệng nói: "Ngươi mặc dù là yêu ma, nhưng trên người không có máu tanh sát khí, nên ta mới tiện thể mang ngươi về."

"A, ta gϊếŧ người không thấy máu, cũng không tự mình động thủ, đương nhiên không nhiễm máu tanh sát khí." Giống như bất mãn với câu nói của nàng, bạch miêu hừ lạnh một tiếng, nhưng con mắt hẹp dài vẫn mang theo ý cười như cũ: "Ngươi cứu ta về, lại giúp ta xử lý vết thương, không lẽ muốn cảm hóa ta, khiến ta bỏ gian tà theo chính nghĩa phải không?"

Không đợi đối phương trả lời, nói tiếp: "Mà nói, đây là mảnh đất ngươi bao vệ sao?" Ánh mắt nó dừng ở hộp gỗ trên bàn, "Ngươi chính là tiên cô mà những người đó nói sao? Không phải... Thật sự là sơn thần đi?"

"Phàn Thiện không xưng đến thần tiên, nhưng hàng yêu trừ ma, cũng là một bộ trong tu hành." Nữ tử giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nghe ra vui hay buồn.

Nàng tự hạ giới sau đó vẫn luôn ở núi này tu luyện, dùng hình dáng nửa tiên để tham cơ ngộ đạo, thỉnh thoảng gặp người phàm nhân tới xin giúp đỡ, nếu như cần ra tay, nàng sẽ xuống núi, loại trừ yêu ma trà trộn vào thế giới của con người. Dù sao người thường cũng không hay tới, nếu bọn họ có thể đi vào trong núi, hơn một nửa là thật sự gặp phải yêu ma, và đi vào đường cùng. Huống hồ, bọn họ không ngại cực khổ tìm được tảng đá, cũng là một loại cơ duyên. Nàng đuổi yêu trừ ma, cũng có thể tích lũy công đức, để thăng tu vi.

Chỉ là không nghĩ tới, lâu dài, người thường lại cho rằng là thân núi mà cung phụng.

"Ô... Thì ra là ẩn sĩ tu tiên." Bạch miêu nhìn về phía nàng, ánh sáng trong mắt khẽ động, giấu diếm thâm ý. Ở thời đại này tu ẩn vốn không hiếm thấy, nhưng người này có vài phần ý tứ, vậy mà chấp nhận việc người thường nhờ vả. Nó nói: "Đa tạ ngươi cứu giúp, sau này chúng ta không hẹn gặp lại."

Nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chuẩn bị rời đi. Nữ tử không động đậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi là yêu ma có chứa lệ khí, ta không thể thả ngươi đi như vậy."

Câu nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo ý lạnh. Trong căn phòng không khí ngưng lại.

"A." Bạch miêu đã vượt qua nàng đi đến cạnh của thì dừng bước, hơi nghiêng đầu, giống như bản thân nghe được chuyện cười, cao giọng nói: "Nói như vậy ngươi hối hận vì đã cứu ta, bây giờ muốn gϊếŧ ta?"

Chính xác, trên ngườ nó có chứa lệ khí, hơn nữa ma tính rất nặng, thường phát tác vào những đêm trăng tròn, ngay bản thân nó cũng không khống chế được. Lúc trước ở Ma giới còn có thể bình an vô sự, bây giờ chạy đến đây thì khóc mà không chế được, mấy ngày trước còn làm bị thương mấy người thường, mới để lão đạo sĩ không có mắt kia đuổi gϊếŧ.

Hôm nay trong người bị thương, linh hồn tổn thương nghiêm trọng, nữ nhân trước mắt sâu không lường được, nếu như lúc này đối phương muốn gϊếŧ nó, thì cho dù nó có hóa ma cũng chưa chăc có thể chạy trốn nó, còn chưa nghĩ đến việc đánh mất lý trí, bị ma nguyên phản phệ.....



Con mắt của bạch miêu rũ xuống, âm thầm nghĩ biện pháp, không đề phòng liền có một đạo ngân quang khóa tay nó lại. Nó lập tức kinh ngạc, bộ lông liền dựng thẳng: "Đây là cái gì!!"

"Thượng cổ thần khí Già La Hoàn." Giọng nói nữ tử bình thản, giống như đang nói một viếc hết sức tầm thường hảo: "Trước tiên phong bế ma nguyên của ngươi, chặn tính khát máu, đợi ta tẩy sạch linh hồn ô uế của ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không có nữa ý hại người, ta sẽ thả ngươi đi."

Cái gì?! Mắt của bạch miêu trừng lớn, tròng mắt co rụt lại.

Che lại ma nguyên, như vậy pháp lực không phải sẽ càng khó khôi phục?! Nó nhìn cái khóa hoa văn trắng đen cổ xưa, cố gắng gỡ bỏ, lại bị đánh ngược lại ít một ngụm khí lạnh. Cắn răng thở dốc một lúc, lạnh giọng: "Đến lúc đó ngươi thật sự sẽ thả ta đi? Không sợ ta vừa rời đi tiền đại khai sát giới sao?"

"Ta nói tất nhiên sẽ giữ lời." Nữ tử nhẹ giọng nói, "Nếu như lúc đó ngươi vẫn còn ý muốn gϊếŧ người, ta sẽ đến tìm ngươi, dùng hết sức lực kết thúc ngươi."

Nó nghe vậy, đôi tai màu trắng xám run mạnh lên, quả thực cũng bị nữ nhân nghiêm trang này làm cho tức giận nở nụ cười: "Ngươi quản không khỏi quá rộng đi!" Nếu không gặp đạo sĩ thối kia sao nàng có thể bị thương nặng như vậy, hiện tại bị ép không thể biến thành người chỉ có thể duy trì nguyên hình, sao có thể bị giam ở đây để nữ nhân này bắt nạt!

Càng nghĩ càng tức, nó hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử tiên khí bức người kia, sau một hồi mới quyết tâm giấu đi ác ý, lời nói có gai: "Nếu không tình nguyện cứu ta, cần gì phải cải trang người tốt, bây giờ còn muốn ép ta ở lại lọc ma tính gì chứ... Thật buồn cười, chuyện của bản thân ta có quan hệ gì với ngươi, cho dù ta muốn gϊếŧ người nào cùng là một tên ngu ngốc gieo gió gặt bão!"

"Thiên hạ rộng lớn yêu ma đông đảo, người phàm như cá nằm trên thớt. Ngươi trừ được bao nhiêu, cứu được bao nhiêu?! Đạo lý này của các ngươi đều là dối trá, còn thích mua dây buộc mình, meo meo."

Rõ ràng là cố ý chút châm chọc, mà cuối cùng không tự giác mà kêu một tiếng "Meo meo" bầu không khí lúc này có chút quái dị. Mà bạch miêu hình như cũng không ngờ tới bản thân sẽ như vậy, rõ ràng giật mình một cái. Vì vậy ánh mắt không tự nhiên mà nhìn đi nơi khác, lỗ tai giật một phát, khí thế yếu đi hơn một nửa.

Bởi vì sự tình ngoài ý muốn này, tiếp theo nó liền trầm mặc. Nó sợ chính mình mở miệng sẽ phát sinh loại việc này... Âm thanh mất uy nghiêm.

Nữ tử giống như không thèm để ý, nói với nó: "Ngươi trước tiên đi nghỉ ngơi."

Bạch miêu nhìn về phía nàng: "Ngươi sẽ không sợ ta chạy thoát sao?"

"Bên ngoài gian nhà có kết giới, ngươi không ra được."

"... Ta với ngươi có thù oán sao?!" Bạch miêu chán nản, ánh mắt như có đao. Lại tức giận nói: "Này, ngươi tên là gì?" Ta sẽ nhớ kỹ, sau này tìm ngươi báo thù!



"Phàn Thiện." Người đối diện rất thẳng thắn nói ra.

"Phàn Thiện —— Phàn Thiện Tử... Phốc! Cái pháp hiệu này quả nhiên là thanh tâm quả dục, rất xứng với ngươi đó meo meo." Nó ngẩng đầu, giọng điệu chế nhạo giống như muốn trả thù.

Nữ tử thiêu mi, tròng mắt nổi lên ba phàn rét lạnh. Bạch miêu trong đầu đang sảng khoái một lúc, mới tỉnh táo lại bất an cùng bực bội, nhưng đột nhiên nhận ra sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đó. Vì vậy lười biếng liếʍ liếʍ bộ móng trên bộ lông dày, trong mắt dần dần hiện ra một ý nghĩ tốt đẹp.

Nó thản nhiên nói: "Làm sao, tức giận? Hôm nay ta vô duyên vô cớ bị ngươi vây ở đây mất đi tự do vẫn chưa tức giận đâu." Sau đó giọng nói trở nên mập mờ: "Được rồi, ta là Câu Nguyệt, ngươi... Có thể gọi là A Nguyệt meo meo."

Nâng cao âm cuối, mang theo vài phần không nghiêm túc. Nói xong cũng không nhìn sắc mặt đối phương, liền xoay người đi vài bước trở về nằm trên chiếc giường yêu thích nằm xuống. Nhắm mắt lại, đuôi nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng âm thầm cười thấp một tiếng: A, Phàn Thiện phải không, nếu là ngươi trêu chọc ta trước, tương lai đừng có hối hận...

Huyện Diệu, phủ Triệu gia.

Đêm khuya vắng vẻ, bên trong căn phòng đèn đuốc sáng như cũ, vài nha hoàn cúi đầu đứng yên ở bên ngoài bình phong, ngồi ở mép giường là một phụ nhân sắc mặt lo lắng.

Triệu phu nhân nhìn nam tử trên giường không hề tức giận, nặng nề thở dài. Nửa tháng trước nhi tử của nàng không biết vì sao liền ngủ bất tỉnh, mặc kệ gọi như thế nào cũng không có phản ứng, hơn nữa kỳ lạ chính là, trên mặt hắn còn mỉm cười, giông như một giấc mộng đẹp ngọt ngào. Vì thế nàng cùng phu quân mời tới rất nhiều danh y, nhưng những người đó xem xong đều lắc đầu, sau đó không có nói gì cả.

Mơ hồ như vậy, khiến nàng hoài nghi con trai nàng bị yêu ma làm hại, sau mời một đạo trưởng tới làm phép, vẫn không có khởi sắc, mà thời gian trôi đi, người nằm trên giường ngày càng gầy gò tiều tụy, mặc dù mỗi ngày đều cố gắng mở miếng đút thức ăn lỏng, nhưng cứ chảy xuống như vậy, e rằng lành ít dữ nhiều...

"Đây là nghiệt gì, nghĩ lại Triệu gia ta từ trước đến nay đều làm việc thiện, cung kính thần phật, kết quả sao lại chọc phải tai họa như vậy!" Phụ nhân ngồi ở đầu giường nhìn ấn đường của con trai mình biến thành màu đen, sắc mặt buồn bã.

Đại nha hoàn không nhịn được đi tới, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đêm đã khuya, quay về phòng nghỉ ngơi đi, thiếu gia để chúng nô tỳ trông là được." Nàng thấy Triệu phu nhân vẫn ngơ ngác như cũ ngồi bên giường lau nước mắt, lại đến gần một chút, khuyên nhủ: "Phu nhân, người đã không ngủ nhiều ngày, nô tỳ sợ thân thể người bị thương."

"Haizz... Ngươi nói ta làm sao có thể yên tâm được đây." Phụ nhân rốt cục cũng có điều phản ứng, cổ họng khô khốc khàn khàn. Nha hoàn thấy nàng khổ sở như vậy, vội vã mở miệng nói: "Phu nhân, sáng lão gia không phải đã gửi thư về nói tìm được tiên nhân núi Thần Ẩn sao. Thiếu gia phúc lớn mệnh lớn, phu nhân người nên quý trọng thân thể một chút, nếu không ngày mai lão gia trở về trách tội chúng nô tỳ không chăm sóc tốt cho người."

Những lời làm Triệu phu nhân có chút động lòng, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, nhìn người nằm trên giường một cái, để nha hoàn thϊếp thân giúp nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đêm tối, ánh trăng mập mờ tìm kiếm nơi phát ra âm khí nặng nề của phủ đệ, chớp mắt một cái tại hành lang gấp khúc, bóng đen chợt lóe qua.