Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Miên Hoa

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả chiều hôm đó, Úc Linh an tĩnh cực kỳ.

Từ khi biết được chân tướng kia, TV trước mặt nàng cũng chưa đổi kênh, chẳng qua một buổi chiều đi qua, dù không đổi kênh cũng lần lượt chiếu ba bộ phim truyền hình.

Nhưng nàng hoàn toàn không có tâm trạng xem những câu chuyện thập phần mới mẻ đối với nàng đó.

Nàng cảm giác chính mình giống như đám hoa giả hàng xóm đêm qua trong bình hoa, toàn bộ hành trình đều vô cùng ngoan ngoãn ngồi, chỉ dám nghe không dám nói, ngay cả miếng bưởi Chung Sở Vân đưa cho cũng bị bóp nát trong tay nàng.

Chung Sở Thiên rời đi vào giờ cơm tối.

Hắn vốn định mời một bữa cơm, lời nói còn chưa nói xong đã bị Chung Sở Vân trừng mắt đuổi đi.

Cảnh tượng như vậy, Úc Linh xem ra quả thực chính là một đại kỳ quan.

Phải biết rằng từ khi nàng có ký ức, Úc gia kia cả gia đình người vẫn luôn vây quanh Úc Đường, ngày thường vô luận Úc Đường làm sai cái gì đều sẽ được tha thứ, ai dám đối với hắn nửa phần không tốt nhất định sẽ ăn không hết gói đem đi.

Quái liền quái cả một thế hệ trong nhà chỉ có Úc Đường là nam tử, sau này hương khói truyền tục chỉ là hắn, bằng không hắn cũng không kiêu ngạo đến nông nỗi đó.

Hồ tộc thật kỳ quái, để tỷ tỷ làm tộc trưởng, đệ đệ không những muốn thay tỷ tỷ liên hôn cùng cô nương không quen biết còn sẽ bị hung bị mắng bị phạt lau nhà, cuối cùng định mời bữa cơm chiều cũng bị tỷ tỷ đuổi ra cửa.

Địa vị nam tử ở trong nhà thấp như vậy, nếu đám đường tỷ biểu tỷ hống Úc Đường nửa đời người thấy được hẳn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm đi?

Lại nói tiếp, Chung Sở Vân và Chung Sở Thiên hai hồ ly nói chuyện thật không hề kiêng dè, cũng không biết là thật sự coi nàng là người một nhà hay cảm thấy nàng hoàn toàn không có năng lực báo tin cho ngoại giới, tóm lại chính là cái gì cũng dám nói.

Úc Linh dựng lỗ tai nghiêm túc nghe một hồi lâu, xem như đại khái biết rõ ràng ngọn nguồn sự kiện.

Xét đến cùng, hết thảy đều là vì sinh tồn.

Mẫu thân còn sống, Úc Linh có nghe qua một câu chuyện về nhân gian Thiên Ma, về Yêu tộc suy bại như thế nào.

Nói là ngàn năm trước, nhân gian oán khí tụ thành Thiên Ma, Thiên Ma mê hoặc nhân tâm, dần dần mượn lực bầy yêu, mưu toan thống trị nhân gian.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầy yêu loạn thế, chiến hỏa chợt khởi, vội vàng trăm năm lướt qua đã là sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.

Đợi đến ngày Thiên Ma đền tội, đã từng thịnh thế đã là khuynh đảo, nhân gian thay đổi triều đại, chiến loạn bị viết nhập sách sử, lại chưa đề cập một lời đến yêu ma.

Trận chiến ấy, nhìn như là Thiên Ma dẫn Yêu tộc xâm hại Nhân tộc, kỳ thật phần lớn Yêu tộc sớm đã mất đi kiểm soát, giống như con rối, còn lại số ít người thanh tỉnh cực lực phản kháng, cuối cùng hiệp trợ Nhân tộc đuổi đi Thiên Ma, lại cũng vì thế trả giá đại giới cực kỳ thảm trọng.

Tự cổ chí kim, Yêu tộc vẫn luôn bởi vì đa dạng giống nòi mà khó có thể đồng tâm, chung quy từ sau trận chiến ấy hoàn toàn suy yếu điêu tàn.

Mà nhân loại đã từng bị Yêu tộc khinh thường nhỏ yếu, sau trăm ngàn năm không ngừng phát triển, dần dần nắm giữ thậm chí phá huỷ nơi sống của Yêu tộc.

Trong quá trình đó, hết thảy Yêu tộc có ý đồ phản kháng đều đã bị nhân loại dùng vũ lực trấn áp —— mà lực lượng dùng để trấn áp không chỉ đến từ cục bắt yêu do nhân loại bí mật xây dựng, còn có vũ khí đủ loại kiểu dáng lực sát thương cực mạnh của nhân loại.

Đối mặt sức mạnh như vậy, Yêu tộc chỉ có hai con đường.

Hoặc là không ngừng thoái nhượng, đến khi lui cũng không thể lui, hoặc là nỗ lực dung nhập, tuân theo quy tắc nhân loại chuyên môn chế định cho Yêu tộc cùng nhân loại hoà bình tồn tại.

Đại bộ phận yêu tinh lựa chọn phương án sau, tiến vào thành thị tuân kỷ thủ pháp mà sống.

Số ít yêu tinh lựa chọn phương án trước, kiên trì lưu tại núi sâu, cầu nguyện máy móc nhân loại dùng để khai hoang không khai tiến núi rừng mình cư trú, hay là tiêu hao đại lượng linh lực hàng năm duy trì kết giới bảo hộ.

Mộc tộc ở Tích Tuyền Sơn là như vậy.

Bọn họ mượn lực thần thụ bảo vệ một mảnh tịnh thổ, nhưng mấy năm gần đây tới, thần thụ lại hiện ra dấu hiệu khô héo.

Mộc tộc yêu cầu sức mạnh, sức mạnh phi thường cường đại, nếu không theo sức mạnh của thần thụ suy yếu, kết giới bảo hộ cả Tích Tuyền Sơn lại vô pháp tiếp tục duy trì.

Mà hiện giờ yêu tinh còn giữ được sức mạnh cường đại như vậy, phóng nhãn thế gian có lẽ cũng chỉ dư lại hai Cửu Vĩ Hồ của Hồ tộc.

Ở trong lòng rất nhiều yêu tinh, quan hệ hữu hảo giữa các tộc và thỏa thuận miệng đều không thể dựa vào, chỉ có ràng buộc lẫn nhau mới có thể vĩnh vĩnh viễn viễn trở thành người một nhà có thể tin tưởng.

Cho nên mấy năm gần đây, Mộc tộc không chỉ một lần đưa ra đề nghị liên hôn với Hồ tộc, muốn kéo liên hệ cùng Hồ tộc, nhưng không được Hồ tộc đáp lại.

Bởi vì Mộc tộc mong muốn cũng không chỉ là trợ giúp một lần, mà là mỗi 50 năm một lần lo lắng hao tâm tốn sức tu bổ kết giới.

Sau gần hai năm, Hồ tộc lại phá lệ đồng ý với Mộc tộc.

Hồ tộc nguyện cùng Mộc tộc liên hôn, cũng nguyện dâng lên một phần lực vì kết giới Tích Tuyền Sơn, tiền đề là Mộc tộc nguyện ý mỗi năm tặng cho Hồ tộc một đoạn nhánh cây thần thụ.

Yêu cầu đó không thể nghi ngờ làm Mộc tộc hết sức khó hiểu, mới đầu bọn họ cũng từng do dự, rốt cuộc thần thụ bảo hộ Tích Tuyền Sơn lâu như vậy, dù cành lá tốt tươi đến đâu, cắt cành tặng cho người ngoài đều nhiều ít có chút bất kính, nhưng tộc trưởng suy xét mãi, cuối cùng vẫn là vì tương lai lâu dài, đồng ý với yêu cầu của Hồ tộc.

Một đến một đi không bao lâu, chuyện hai tộc liên hôn đã được định đoạt.

Tuy nói đuôi hồ ly đều là tu ra tới, nhưng một con hồ ly cuối cùng có thể tu đến mấy đuôi lại là sinh ra liền đã định trước.

Đã là thành tâm thành ý quyết định liên hôn, cũng không thể tùy tiện phái tộc nhân huyết mạch không thuần đi, hiện giờ cửu vĩ một mạch chỉ còn Chung gia tỷ đệ, nếu Chung Sở Vân không muốn, dĩ nhiên chỉ có thể là Chung Sở Thiên.

Mà Úc Linh, lại là bởi vì nhận nhầm hồ ly mà xâm nhập phòng Chung Sở Vân, dẫn tới chính mình mơ màng hồ đồ mà trở thành người được mỗi người Úc gia hâm mộ.

Chẳng qua nàng cũng không cảm thấy chính mình may mắn.

Bởi vì nàng biết, năm đó mẫu thân gặp gỡ phụ thân từng cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, nhưng kết quả còn không phải rơi vào kết cục hai bàn tay trắng.

Vạn hạnh chính là, nàng mơ màng trải qua cả đời cũng gặp qua những điều tốt đẹp thật sự, tuy rằng còn không rõ ràng lắm chính mình rốt cuộc muốn cái gì, nhưng đã biết chính mình không muốn cái gì.

Nàng không muốn bị bất luận kẻ nào an bài cả đời.

......

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, trong phòng bếp cũng truyền đến hương khí từ đồ ăn.

Úc Linh buông trong tay múi bưởi đã bóp cả buổi chiều, ngửi mùi hương nhẹ nhàng đi tới cửa phòng bếp.

Hồ ly xấu tính không nói rõ với nàng tình huống đã đưa nàng đến nơi này làm hai tộc liên hôn, lạnh như băng, hung ba ba lại hoàn toàn vô tâm, dùng mấy củ khoai tây còn sót lại trong tủ lạnh xào hai món nhỏ —— khoai tây nghiền cùng khoai tây thái sợi.

Cuốc sống của tộc trưởng Hồ tộc tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, nhưng đây cũng không phải nàng một đóa miên hoa có tư cách đánh giá, rốt cuộc đời trước nàng cơm đều ăn không đủ no, nào có cơ hội cầm chiếc đũa bưng chén, cùng người ngồi chung trên một cái bàn ăn cơm?

Huống chi hai món này trên bàn hương vị kỳ thật rất không tồi.

Nếu, nàng là nói nếu...... Mình đi tới nơi này cũng không phải vì hai tộc liên hôn, nàng vẫn rất thích lưu tại trong nhà hồ ly xấu tính sống qua ngày.

Nàng tu vi tuy rằng không cao, nhưng từ nhỏ đến lớn việc vặt nào cũng làm, hoàn toàn có thể hầu hạ một người, hẳn không tính là ăn không uống không.

Nhưng trên đời nếu thực sự có nếu, như vậy trong lòng nàng kỳ thật còn có một chữ nếu đặc biệt không thực tế.

Nếu, nếu......

Hồ ly xấu tính trước mắt có thể là Lâm Song sẽ tốt biết bao.

Úc Linh nghĩ, nhịn không được nâng mi trộm ngắm Chung Sở Vân một cái.

—— nàng thật sự giống Lâm Song như đúc.

Không đúng, càng nghĩ càng không đúng.

Trên đời này có lẽ sẽ có hai người thập phần tương tự, nhưng như thế nào cũng không nên có hai Cửu Vĩ Hồ thập phần tương tự a!

Đuôi cáo lại không phải dán vào, sao có thể muốn mấy cái là có thể có mấy cái?

Úc Linh không khỏi nhíu mày, như suy tư gì mà cắn môi dưới.

"Đã có ai nói với ngươi, không cần viết tâm sự lên mặt."

"......"

Úc Linh không cẩn thận liền viết tâm sự lên mặt bắt đầu điên cuồng và cơm vào trong miệng .

Chung Sở Vân thấy, thoáng nghiêng đi thân tới, một tay chống cằm, nhìn không chớp mắt đóa tiểu miên hoa đang liều mạng và cơm.

Úc Linh buông chén đũa kia một giây, vừa nhấc mắt liền đối diện ánh mắt kia, hai mắt nháy mắt dại ra.

Vài giây sau, nàng dùng sức nuốt một cái, ánh mắt bắt đầu trốn tránh qua một bên.

"Lúc ngươi nhìn ta, trong lòng suy nghĩ cái gì?"

"Một vị bằng hữu......"

"Bằng hữu?"

"Một vị bằng hữu đối với ta thực tốt...... Ta không có nơi để đi, chỉ có nàng nguyện ý thu lưu ta...... Chúng ta đã nói về sau đều phải ở bên nhau, nhưng ta bỗng nhiên không tìm được nàng......"

"Nàng bỏ ngươi lại?"

"Không phải......"

"Thế vì sao không tìm thấy?"

"......"

Úc Linh cắn cắn môi, buông xuống mặt mày, hồi lâu không thể nói ra một câu.

Vì sao không tìm thấy?

Nàng cũng muốn biết a.

Hồ ly không bỏ lại nàng, nhưng nàng bỏ lại hồ ly.

Rõ ràng đã nói sau này vô luận đi chỗ nào đều phải ở bên nhau, sao có thể cứ như vậy đâu......

Nàng nghĩ, một cơn ủy khuất bỗng nhiên trào lên trong lòng, lệ quang không tự giác đong đầy đáy mắt.

Chung Sở Vân không khỏi nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Không muốn nghĩ cũng đừng suy nghĩ."

"Nàng không bỏ lại ta." Úc Linh có chút bướng bỉnh mà cường điệu, lệ quang nơi đáy mắt một chút liền như chuỗi ngọc đứt dây, nặng nề rớt xuống phía dưới.

Chung Sở Vân phát hiện chính mình thật là không thể nhìn nổi người khác khóc.

Ít nhất......

Không thể nhìn nổi tiểu nha đầu này ở trước mặt mình khóc như thể phải chịu đựng thiên đại ủy khuất gì.

Nàng há miệng thở dốc, muốn an ủi lại nửa ngày không thể nghĩ ra lời gì để an ủi.

Ngắn ngủi một lúc không nói gì, chỉ vươn tay đi, nhẹ nhàng mơn trớn nước mắt nơi khóe mắt của nha đầu kia.

Khoảng khắc đầu ngón tay khẽ chạm vào nước mắt kia, Chung Sở Vân rõ ràng cảm giác thân mình Úc Linh run rẩy một chút.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy được một tiếng lẩm bẩm.

"Lâm Song......"

Ánh mắt Chung Sở Vân không khỏi cứng lại, nhưng chỉ một giây, hốt hoảng liền lại biến mất vô tung.

Thiếu nữ trước mặt lại nắm lấy đôi tay nàng: "Ngươi biết nàng sao? Nàng cũng là hồ ly......"

"Ai?"

"......"

Úc Linh cắn chặt răng, nặng nề hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.

Vừa rồi, khi Chung Sở Vân lau nước mắt cho nàng, đáy lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác khó lòng giải thích, một tia kích động vô pháp áp xuống.

Liệu có khả năng Chung Sở Vân chính là Lâm Song, chỉ là e ngại một ít nguyên nhân không tiện nói ra, cố ý làm bộ không nhận ra nàng?

Ý nghĩ như vậy làm nàng nhịn không được lấy hết can đảm, giương mắt hỏi: "Nàng tên Lâm Song, lâm là hai chữ mộc, song trong thành song...... Ngươi, ngươi gặp qua hoặc nghe nói qua sao?"

Nàng ôm một tia chờ mong không thực tế, hai mắt vô cùng khẩn thiết mà nhìn Chung Sở Vân, tựa như muốn từ trong mắt hồ ly tìm ra dù là chút dấu vết nhỏ bé nhất.

Nhưng mà sự thật lại tàn nhẫn, bởi vì nàng phát hiện ánh mắt Chung Sở Vân từ đầu đến cuối đều là gợn sóng bất kinh.

Giây tiếp theo, nàng nghe được Chung Sở Vân trả lời, ngữ khí đạm mạc trước sau như một.

"Chưa từng nghe qua."

Úc Linh không thể không thừa nhận, hồ ly xấu tính trước mắt này đặc biệt lợi hại, lợi hại đến mức chỉ cần ngắn ngủn bốn chữ là có thể tưới tắt hết thảy chờ mong trong lòng nàng.

Một lát mất mát sau, nàng mím môi, căn cứ theo nguyên tắc cơ bản là không cần lãng phí lương thực, hóa bi thống thành sức ăn, bưng lên thức ăn trên bàn bàn một ngụm một ngụm ăn xong rồi chỗ khoai tây còn lại, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Chung Sở Vân ợ một cái rõ to.

"Để ta lau dọn đi." Úc Linh nhỏ giọng nói, đứng dậy chồng bát đũa, gục xuống đầu nhỏ đi hướng bồn rửa chén.

Mười phút sau, Úc Linh rửa xong bát từ phòng bếp đi ra.

Nàng đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thoáng qua Chung Sở Vân ngồi trên sô pha, lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ rộng mở, không khỏi lâm vào một trận trầm tư.

Nói thật, nàng không quá dám nói chuyện cùng Chung Sở Vân, bởi vì hồ ly xấu tính nói chuyện lạnh đến tựa như khối băng.

Nhưng nàng là một đóa miên hoa không tính quá ngốc nghếch, nếu quyết định muốn tìm cơ hội đào tẩu, vậy nhất định phải chuẩn bị tốt, có một số việc là cần thiết phải minh bạch.

Cho nên một lát trầm tư sau, nàng nhẹ nhàng đi đến cạnh Chung Sở Vân ngồi xuống, trên mặt tràn ngập "Muốn nói lại thôi" bốn cái chữ to.

Không vài phút, Chung Sở Vân liền nhìn không được: "Muốn nói gì liền nói đi."

"Chuyện này......" Úc Linh đoan chính dáng ngồi, đôi tay có chút không tự giác mà siết lấy nhau, "Ta nghe nói trong thành thị quy củ rất nhiều, có cái gì ta cần chú ý sao?"

"Trên giá sách trong phòng ngủ có quyển 《 Điều lệ yêu tinh 》, học thuộc đi."

"Nga!" Úc Linh gật gật đầu, trầm tư mấy giây, lại nhịn không được mở miệng hỏi, "Yêu tinh trong thành đều có hai cái gọi là gì gì đó chứng minh phải không a? Ta cũng sẽ có sao?"

"Ân." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp.

"Thứ kia có ích lợi gì sao?"

"Đó là một thứ giúp yêu tinh có thân phận hợp pháp có thể dung nhập với xã hội của nhân loại."

"Ta cần phải có sao?"

"Ân, nếu ngươi muốn lưu tại thành phố, phải có."

"Như vậy a......" Úc Linh như suy tư gì mà cắn cắn môi dưới, hoàn hồn sau tiếp tục hỏi, "Ta đây phải chờ tới khi nào mới có thể có a?"

"Chờ cuối tuần đi, ta mang ngươi đi làm."

"Thật vậy chăng?"

"Ân."

Câu trả lời chắc chắn như vậy làm Úc Linh cười cong mi.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, đêm nay Chung Sở Vân hình như dễ chịu hơn tối hôm qua một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút.

Nàng không muốn ngồi cùng hồ ly xấu tính chỉ có một chút dễ ở chung lâu lắm, cho nên nàng từ trên sô pha đứng lên, quyết định vào nhà tìm quyển 《 Điều lệ yêu tinh 》 nhìn một cái.

Ngay lúc nàng xoay người đi hướng phòng ngủ, người phía sau lại bỗng nhiên quay đầu gọi lại nàng.

"Tiểu miên hoa."

"A?"

"Liên hôn kỳ thật có thể chỉ là hình thức, dù sao cũng cũng chỉ yêu cầu ở trước mặt tộc nhân của ngươi giả bộ, tộc nhân của ta...... Quá phân tán, không cần phải xen vào."

"Nga......"

"Ngươi cùng chúng ta diễn kịch, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi, về sau ngươi an tâm ở nơi này là được."

"Nga......"

"Ta ngày thường phải đi làm, giữa trưa sẽ gọi cơm hộp cho ngươi, chuông cửa vang lên thì ra lấy, sách và TV trong nhà ngươi xem thoải mái, đồ điện phòng bếp đừng loạn động vào."

"Nga......"

Liên tiếp ba tiếng "Nga", nháy mắt làm Chung Sở Vân mất đi mong muốn nói chuyện phiếm vốn là không nhiều lắm.

"Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi đi."

"Ân!"

Úc Linh đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

"Chuyện này...... Tối hôm qua cửa sổ không đóng, gió có điểm lớn."

"Vậy đêm nay đóng lại."

Úc Linh mím môi, nhấc lên đôi tay, nhỏ giọng nói: "Còn có, ' hàng xóm ' trong bình quá nhiều, hơi chút chật một xíu......"

"...... Vứt đi."

"Cảm ơn!"

Úc Linh cúc một cung với Chung Sở Vân, xoay người bước chân nhẹ nhàng mà nhảy tiến phòng ngủ, ở góc giá sách tìm thấy 《 Điều lệ yêu tinh 》.

Quyển sách không tính là dày, nàng mở ra một tờ, đập vào mắt là quy tắc dày đặc.

Thật là một thế giới phiền toái a......

Thôi được, sớm một chút học xong, sớm một chút ra đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ ly: Về sau ngươi an tâm ở chỗ của ta.

Miên hoa: Đọc sách, làm chứng minh thư, chuẩn bị đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »