Chương 6

Khương Nguyễn sau khi nhìn thấy Tạ Ngôn , thật phấn khởi , khắp người như có bong bóng nhỏ, rất vui vẻ.

Là "cá chép tốt bụng ", ngồi với hắn , vận may cũng lớn!

Nghĩ vậy Khương Nguyễn mang theo cặp xách nhỏ ngoan ngoãn đi tới chỗ cạnh Tạ Ngôn , ngồi xuống.

Đôi mắt một mí, khi cười lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ.

"Xin chào, ta là Khương Nguyễn, về sau mong chiếu cố !"

Tạ Ngôn giật mình, bị nụ cười trước mặt làm cho sững sờ, nghe được giọng nói ngọt ngào của cô gái truyền đến bên tai, Tạ Ngôn khịt mũi trong lòng.

Thật đáng khinh, cư nhiên lại dùng mỹ nhân kế với hắn !

Nhưng, nhưng tiểu lừa đảo cười lên thật xinh đẹp ...

Lạy trời hắn có chút lúng túng quay đầu lại, hắng giọng, súc tích nói: " Tạ Ngôn ."

Vì Tạ Ngôn vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói vẫn còn hơi khàn .

Nụ cười của Khương Nguyễn càng sâu sau khi nghe lời này, "Tên của ngươi thật dễ nghe ."

Hừ, tiểu lừa đảo lại đang tâng bốc mọi người , hắn lại không phải là một kẻ ngốc như vậy!

Nhưng tên của hắn thực sự dễ nghe ...

Tạ Ngôn một tay ôm đầu, tay kia cầm bút, lông mi cụp xuống, khóa mắt trên bàn, không nhìn KhươngNguyễn .

" Uh , còn được đi ."

Sau khi chào hỏi , Khương Nguyễn bắt đầu lật cặp sách nhỏ của mình.

Để có quan hệ tốt với các bạn học sau khi chuyển trường, Khương Nguyễn đã làm rất nhiều việc từ trước.

Bước đầu tiên để nâng cao tình bạn là chia sẻ những món ăn mà mình thích với các bạn cùng lớp.

Khi còn học ở cao trung cũ , cô luôn chia sẻ đồ ăn nhẹ với bạn học cùng bàn của mình, sau đó họ trở thành bạn thân của nhau.

Mặc dù những người bạn cùng bàn trước đây là con gái, nhưng họ đều ở cùng một bàn, con trai và con gái đều giống nhau.

Nghĩ vậy , Khương Nguyễn lấy sữa bò Vượng tử đã chuẩn bị trước từ trong cặp sách ra .

Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, không ai để ý, cô nhẹ nhàng đẩy sữa bò cho Tạ Ngôn .

" Thứ này rất ngon, ta chỉ mang theo hai lon. , mỗi người một lon ."

Tạ Ngôn nhàn nhạt nhìn sữa Vượng tử trước mặt.

Khác với bao bì màu đỏ thông thường trên thị trường lúc trước , nó được đóng trong một lon màu xanh lá cây, nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy trên đó có viết ba chữ "apple".

Bất quá hình ảnh nụ cười của người đàn ông nhỏ bé phía trên vẫn không hề thay đổi, giống như tiểu lừa đảo trước mặt, mỉm cười một cách ngu ngốc.

Chính xác! Thật là ngớ ngẩn!



Tạ Ngôn lý giải hắn bị mê hoặc bởi nụ cười ngốc nghếch của Khương Nguyễn bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch như vậy, vì vậy hắn mới bị thu hút!

Hừ , đừng nghĩ rằng một lon sữa Vượng tử có thể mua chuộc được mình , để mình có thể tha thứ cho sai lầm của cô ?

Không đời nào!

Tạ Ngôn kiên quyết đẩy lon sữa Vượng tử trở lại.

"Ta không thích sữa ngọt."

Tạ Ngôn vừa dứt lời , bụng hắn lại réo lên.

Hôm nay Tạ Ngôn dậy hơi muộn, lúc mới dậy chỉ tỉnh lại không thèm ăn , rửa mặt xong liền đi theo tài xế lên xe, cư nhiên không ăn sáng. .

Lúc này, hắn gần như tỉnh táo lại, thiếu niên vừa mới lớn là ăn nhiều, cái này thực sự sẽ có chút đói bụng.

Nhưng hắn đã trả lời , nam nhân quan trọng nhất là lời nói , phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình !

Hắn nhất định sẽ không bị lừa bởi viên đạn bọc đường của kẻ xấu !

Tạ Ngôn dựa xuống bàn, lật xem sách giáo khoa, sau đó dư quang lặng lẽ quét đến bên cạnh .

Khương Nguyễn đang cầm lon sữa Vượng tử trong tay, có chút hụt hẫng, cái đầu nhỏ rũ xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trông thật đáng thương.

Nhìn thấy dáng vẻ có chút buồn bã của cô, lửa giận trong lòng Tạ Ngôn cũng có chút biến mất.

Suy cho cùng, đôi khi nam nhân phải rộng lượng chút và có một trái tim dũng cảm dám làm không sợ hãi !

Để không để người khác bị liên lụy , trước tiên hắn phải tịch thu những viên đạn pháo bọc đường của kẻ xấu.

Vì vậy, ngay khi Khương Nguyễn đang định thu lại sữa, một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đã vươn ra ngăn cản cô.

"Cho ta ."

Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt ngây ngốc bất động, dường như còn chưa có phản ứng gì,Tạ Ngôn thuận tay cầm lấy sữa Vượng tử trên tay cô.

Sau khi kéo nắp ra, Tạ Ngôn uống một ngụm lớn.

Là thực sự ngon, ngọt và chua.

Tạ Ngôn vươn tay, thô lỗ lau sạch vết sữa trên khóe miệng, sau đó khịt mũi nhìn Khương Nguyễn .

"Cảm ơn."

Xét cho cùng, hắn là một cậu bé ngoan và lễ phép, chính mình muốn cảm ơn vì đã ăn thức ăn của người khác, chắc chắn không phải vì hắn mềm lòng trước tâm trạng của cô .

Khương Nguyễn con mắt lập tức cong lên, ngọt ngào mở miệng, "Ngươi thích là được rồi ."

Hừm, tiểu lừa đảo ăn nói kỳ lạ, không nghiêm túc chút nào, Tạ Ngôn càng nghĩ vành tai càng đỏ .

*

Buổi sáng trôi qua, sau đó là đến giờ ăn trưa.

Trường trung học cơ sở Sùng Đức áp dụng hình thức quản lý nửa kín, trừ khi tan học, trong giờ ăn khác trừ khi có vé ra ngoài , nếu không học sinh phải ăn trong căng tin.



Vé dành cho các bạn học ở gần trường, phụ huynh mang hộ khẩu đến trường nộp hồ sơ đăng ký , có vé thì tan học có thể về nhà ăn cơm .

Khương Nguyễn mới chuyển đến đây, không có bạn học quen thuộc nên chỉ có thể đến nhà ăn một mình.

Trong nhà ăn Khương Nguyễn cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nhiều nhóm người tụ tập ăn cơm còn mình lẻ loi một mình .

Không sao đâu, sau một thời gian dài, cô hẳn là sẽ có nhiều bạn tốt hơn trong tương lai!

Sau khi ổn định tâm tình , Khương Nguyễn xếp hàng tại quầy hàng ăn uống .

Trong lúc xếp hàng ,Khương Nguyễn nghe thấy các bạn học nữ bên cạnh đang trò chuyện xôn xao về điều gì đó.

Lòng hiếu kỳ Khương Nguyễn đột nhiên nổi lên, cô lặng lẽ vểnh tai lên, lắng nghe những cô gái khác xung quanh nói.

"Oa, xem đó có phải là Tạ Ngôn từ cao trung năm hai không."

"Wow, hắn thật đẹp trai!"

"Đúng vậy, hắn thực sự rất soái a...aa, thật may mắn khi gặp hắn ngay cả sau khi ăn!"

" Đúng đúng đó , ta nghĩ hôm nay ta có thể ăn thêm một bát cơm vì chiêm ngưỡng được nhan sắc của hắn a!"

"Bên cạnh hắn còn một chỗ trống , chúng ta ngồi ở chỗ đó đi?"

"Emmm, quên đi, bên cạnh hắn còn có một chỗ ngồi, ta còn muốn cùng ngươi ăn cơm."

Một cô gái khác cũng gật đầu: "Em cũng vậy."

Hóa ra đồng học cùng bàn nổi tiếng vậy nhưng xác thật ra hắn cũng rất ưa nhìn .

Nét mặt rất tinh tế , làn da trắng nõn nhưng trông không có chút nữ tính nào, ánh mắt luôn là không để ý bộ dáng , khiến người ta có chút xa lạ sinh ra lãnh đạm cảm giác .

Khương Nguyễn nghe bọn họ thủ thỉ về bạn cùng bàn của cô, liền rời đi sau khi lấy xong , nhìn đám người đông nghịt trong nhà ăn, cô có chút bối rối.

Có lẽ, có thể không có chỗ ngồi ...

Cô nên đánh cái chỗ ngồi trước khi lấy cơm .

Khương Nguyễn uể oải nhăn mặt .

Bây giờ , cô vẫn đang tìm một chỗ , phỏng chừng còn chỗ trống .

Với tâm lý thoải mái,Khương Nguyễn bưng đĩa ăn và bắt đầu đi tuần tra nhà ăn.

Cô dạo quanh căn tin vài vòng với đĩa thức ăn , nhưng không tìm được chỗ nào trống, cô hơi lúng túng một lúc.

Phải làm sao đây, không có chỗ ngồi, bản thân mình không thể đứng ăn.

Chủ yếu là bây giờ đứng ăn cũng không có chỗ để ăn, cũng không thể ăn trong sảnh nhà ăn ...

Tạ Ngôn nhìn thấy Khương Nguyễn lúc này, cô đứng sững lại, đôi mắt hạnh tràn đầy bất lực, chập chờn nhấp nháy, giống như một con nai con bị lạc.

Tạ Ngôn bất lực thở dài, bạn cùng bàn hắn , chỉ cần không có hắn là không thể làm được việc!