Chương 8: Vừa cùng lão công gọi điện thoại vừa bị con riêng ghen

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

8. Vừa cùng lão công gọi điện thoại vừa bị con riêng ghen dùng dưa chuột cùng đại dươиɠ ѵậŧ thao huyệt, tao thủy phun một bàn

Tiêu Hàm tỉnh lại chưa kịp tự hỏi cùng con riêng quan hệ bối đức hỗn loạn liền lại bị hắn vào lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©. Đợi cao trào qua nội tâm lại nhịn không được ghét bỏ chính mình. Vì cái gì cơ khát như vậy, một chút dụ hoặc đều chịu không nổi, bị con riêng thao liền thôi còn bị thao sướиɠ đến thăng thiên.

Y trong lòng biết loại quan hệ này không đúng, muốn cùng Cố Vũ Bác nói chuyện, nhưng không biết phải nói thế nào, phải nói cái gì. Y rõ ràng bị thao triều phun không ngừng sướиɠ không thôi. Chẳng lẽ hiện tại nói, hôm qua cậu thao tôi thực sướиɠ cảm ơn cậu nhưng như vậy là không đúng sao?

Cố Vũ Bác nhưng thật ra thản nhiên, rửa mặt xong còn mỉm cười hỏi Tiêu Hàm vẫn ngồi trên giường rối rắm: “Em đói bụng sao? Tôi đi nấu cơm.”

Tiêu Hàm sửng sốt: “Cậu còn sẽ nấu cơm?”

Cố Vũ Bác cười cười không trả lời.

Sáng hôm đó Cố Vũ Bác thật lộ một tay, hắn không cho Tiêu Hàm hỗ trợ, tự làm một bữa sáng phong phú. Mấy ngày sau Tiêu Hàm phát hiện con riêng chẳng những sẽ nấu cơm, hơn nữa xưng với việc nhà toàn năng. Thậm chí kho đi theo y đi mua đồ ăn ép giá loại sự tình này đều là Cố Vũ Bác tới. Hắn thoạt nhìn cao to thập phần soái khí, bác gái bán thức ăn nhoài chợ cũng vui vẻ tính giá tiện nghi cho hắn.

Tựa như hiện tại, Cố Vũ Bác kêu y ngồi ở bàn ăn chờ, hắn ở trong phòng bếp bận việc. Dáng người cường tráng, tạp dề nho nhỏ mặc trên người thoạt nhìn quái dị lại khôi hài, nhưng hắn lại không chút để ý, bộ dáng nấu cơm thập phần nghiêm túc.

Tiêu Hàm nhìn thân ảnh Cố Vũ Bác cao lớn cường tráng phát ngốc. Mấy ngày nay ở chung, u càng ngày càng cảm thấy Cố Vũ Bác cơ hồ không có tật xấu gì. Tuy thoạt nhìn lãnh khốc, nhưng đối y lại phi thường ôn nhu, hơn nữa dí dỏm hài hước, luôn đùa y vui vẻ. Vô số lần Tiêu Hàm muốn cùng hắn nói một chút bọn họ về sau làm thế nào, nhưng lại luyến tiếc phá hư không khí ấm áp bọn họ hiện tại.

Hắn nếu không phải con riêng thật tốt a, tuy nhỏ hơn y bốn tuổi, nhưng nếu không phải loại quan hệ dị dạng này nói hẳn là có thể làm một đôi tiểu tình lữ bình thường đi…

Tiểu tình lữ?

Không không không!

Ý thức được mình suy nghĩ cái gì Tiêu Hàm lắc đầu ý đồ vứt đi ý nghĩ vớ vẩn ý trong đầu ra. Hắn đã là con riêng y, chẳng lẽ còn có thể ảo tưởng bọn họ có thể biến thành tình lữ sao, hơn nữa…

Tiêu Hàm rầu rĩ cắn môi dưới, hơn nữa, mấy ngày nay Cố Vũ Bác cơ bản không chạm qua chính mình. Hắn tuy đối y thực ôn nhu, cái gì cũng không cho y làm, mỗi ngày chính là cùng nhau ăn cơm mua đồ ăn đi dạo phố xem TV, nhưng cũng xác thật, không còn có chạm qua y.

Cho nên kỳ thật hắn ngay từ đầu liền tính toán chỉ là cùng y đánh xong một pháo liền kết thúc đi? Như vậy cũng hảo, như vậy cũng hảo…

Tiêu Hàm an ủi chính mình, nhưng trong lòng mất mát trước sau đuổi không.

Y đang thất thần, di động trên bàn vang lên, y cầm lấy vừa thấy, thế nhưng là Cố Hữu ‘ấy ngày nay vẫn luôn cùng Cố Vũ Bác bên nhau, mơ hồ đã quên Cố Hữu tồn tại. Tiêu Hàm nhìn điện thoại do dự tiếp hay không.

Cố Vũ Bác nghe được Tiêu Hàm chậm chạp không tiếp điện thoại quay đầu lại hỏi: “Thế nào không tiếp điện thoại?”

“Là…… Là ba cậu……”

Cố Vũ Bác sửng sốt, mở tủ lạnh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào, đối y cười nói: “Tiếp a, bằng không hắn cho rằng xảy ra chuyện gì đâu.”

Tiêu Hàm đành phải điều chỉnh cảm xúc tiếp: “Lão công, có chuyện gì sao?”

Cố Hữu ở bên kia không kiên nhẫn oán giận thế nào lâu như vậy mới tiếp điện thoại, Tiêu Hàm chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi:

“Thực xin lỗi lão công, em…… Em đang xem TV không nghe được……”

……

Cố Vũ Bác đứng trước tủ lạnh nghe được Tiêu Hàm ở nơi đó một ngụm một cái lão công thực xin lỗi, sắc mặt dần dần tối sầm. Hắn mặt vô biểu tình từ tủ lạnh lấy ra một trái dưa chuột đến vòi nước rửa sạch, sau đó, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác.

Trong điện thoại Cố Hữu hỏi Cố Vũ Bác gần đây thế nào, Tiêu Hàm ấp úng trả lời: “Ngạch…… Cũng, cũng không tệ lắm —— a! ”

Tiêu Hàm kinh hoảng thất thố nhìn Cố Vũ Bác ôm y ngồi lên bàn cơm. Trên mặt hắn mang theo tươi cười, chỉ là tươi cười kia không có trong ánh mắt. Hắn ý bảo Tiêu Hàm tiếp tục nói chuyện điện thoại, sau đó một cái giải khai cúc áo y.

Cố Hữu ở bên kia không ngừng truy hỏi thế nào, Tiêu Hàm cường tự trấn định nói: “Không có việc gì…… Bị phim dọa tới rồi……”

Theo nút thắt bị cởi bỏ, hai vυ" nhảy ra tới, núʍ ѵú đã lại khôi phục màu sắc phấn nộn, hoàn toàn nhìn không ra từng bị chà đạp như thế nào.

Cố Vũ Bác cầm dưa chuột mọc đầy gai đặt trên núʍ ѵú, sau đó hung tợn không chút nào ôn nhu cọ xát.

“Ân……”

Tiêu Hàm gắt gao che miệng lại không cho tiếng rêи ɾỉ tiết ra ngoài. Gai nhỏ trên dưa chuột cọ núʍ ѵú lại đau lại tê. Y khóe mắt phiếm hồng, hai mắt cũng bởi vì đau đớn mà ngập nước, nhu nhược đáng thương ngẩng đầu nhìn Cố Vũ Bác, lắc đầu ý bảo hắn không cần tiếp tục như vậy.

Nhưng bộ dáng kiều mị này chỉ càng thêm gợi lên nam nhân thi ngược. Động tác trên tay Cố Vũ Bác tăng thêm, càng thêm dùng sức khi dễ hai viên đầṳ ѵú đáng thương.

Đầu óc Tiêu Hàm đã sắp thành một đoàn hồ nhão, y hoàn toàn phân không ra tinh lực nghe Cố Hữu trong điện thoại đang nói cái gì. Lực chú ý đều tập trung trên vυ", hai viên núʍ ѵú thực mau đã bị cọ xát sưng đỏ, cao cao đứng thẳng, bị dưa chuột dùng sức nghiền, trừ bỏ tê đau, dần dần lại có một loại sung sướиɠ quỷ dị từ đầṳ ѵú tràn lan mở ra.

Ngô…… Đau quá, nhưng lại quá sướиɠ a……

Tiêu Hàm không thể mở miệng, chỉ có thể ở trong lòng lãng kêu, rất thích núʍ ѵú bị thô bạo đối đãi a, lại tàn nhẫn chút! Hung hăng cọ núʍ ѵú a!

Nhưng Cố Vũ Bác lại như cố ý cùng y đối nghịch lấy ra dưa chuột. Tiêu Hàm bất mãn đĩnh đĩnh vυ", oán trách trừng mắt hắn liếc mắt một cái.

Cố Vũ Bác lãnh khốc đối y cười, không tiếng động dùng khẩu hình nói: “Không được cúp.”

Không đợi Tiêu Hàm phản ứng, liền cưỡng chế ấn y ngã lên bàn cơm một phen kéo xuống quần y. Tiêu Hàm lại gấp lại thẹn, thân thể đã bị dưa chuột gợi lên du͙© vọиɠ, lại không dám tùy tiện cúp điện thoại, chỉ phải vừa ân ân ân ứng phó Cố Hữu, vừa tùy ý Cố Vũ Bác cởϊ qυầи.

Cố Vũ Bác tách ra chân y, để dưa chuột tiến đến huyệt khẩu.

Tiêu Hàm lại chờ mong lại sợ hãi.

Dưa chuột là vừa từ tủ lạnh lấy ra, lạnh lạnh. Ngón tay Cố Vũ Bác đẩy ra âm môi lộ ra viên tao đế nho nhỏ, sau đó dùng đầu dưa chuột chống lại âm đế.

A a! Lạnh quá a!

Tiêu Hàm bị lạnh lẽo tiếp xúc kí©h thí©ɧ run lên, lắc mông muốn rời đi kɧoáı ©ảʍ xa lạ. Cố Vũ Bác lại không tính toán buông tha, hắn đè lại bụng nhỏ không cho y giãy giụa, thậm chí dùng dưa chuột khơi mào tao đế, nhanh chóng trên dưới kí©h thí©ɧ.

A a a! Quá lạnh quá sướиɠ!! Tao đế hảo ngứa ~ đại dưa chuột đang chơi tao đế!