Chương 1

Trong một căn nhà trúc đơn sơ, có một chiếc nôi trẻ em nửa mới nửa cũ đặt bên cạnh cửa sổ, một người phụ nữ dịu dàng khẽ lay cái nôi nhỏ, miệng thì thầm hát bài đồng dao, ru ngủ đứa trẻ đang nằm bên trong.

Đứa trẻ nằm trong nôi mơ mơ màng màng, đôi mắt lờ đờ muốn ngủ, cái miệng nhỏ nhắn ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Đúng vậy, đứa trẻ này chính là Cố Manh, không, bây giờ đã là Cố Mạnh rồi. Cô nằm trong nôi nghe người phụ nữ ru ngủ, không hiểu sao kí ức ngày xưa bỗng nhiên hiện về.....

Nhớ ngày xưa, cô ......

____&_________

Cố Manh sinh ra trong một gia đình trung lưu, cha mẹ yêu thương nhau, trên cô còn hai người anh trai nữa, bọn họ đều rất yêu thương cô. Bởi vì là con út, hơn nữa còn là con gái, vậy nên từ nhỏ cô đã được cưng chiều như một cô công chúa.

Nếu để Cố Manh tự nhận xét về cuộc đời mình, vậy cô sẽ trung thực nói "không có gì để bắt bẻ cả". Cố Manh cứ như vậy vui vui vẻ vẻ sống đến năm 17 tuổi.

Thế nhưng, bỗng có một ngày, không hề có một dấu hiệu báo trước, Cố Manh chết rồi.

Hết chuyện.

Hahah, đùa thôi.

Thực ra, Cố Manh cũng không thể gọi là đã chết được. Bởi vì cô là bị câu nhầm hồn, hơn nữa còn là cố tình câu nhầm hồn. Còn vì sao lại như thế ấy à, đó là bởi vì một màn yêu hận tình thù của một vị thần tiên không tiện nói rõ họ tên.

Nhân tiện, cũng xin không kể đến câu chuyện của vị thần tiên đó, bởi vì quá dài. Thế nhưng nếu tóm tắt một chút, thì Cố Manh thậm chí còn không phải là người qua đường giáp trong câu chuyện thần tiên đó. Đơn giản mà nói, cô chỉ là bị tai bay vạ gió, hoạ từ trên trời rơi xuống.

Thông thường, với những trường hợp giống như Cố Manh, nếu may mắn gặp một vị thần tốt, thì có lẽ sẽ được đền bù một chút. Còn nếu không, đỡ hơn thì là giữ được cái mạng, trở thành cô hồn dã quỷ, nhưng thông thường đều là bị đánh đến hồn phi phách tán.

Cái gì? Bạn đang nói đến công bằng, công lí ở đâu? Bạn muốn nói đạo lí với thần tiên?

Haha, thật là vô cùng ngây thơ!

Không sợ đối phương khó chịu đánh chết bạn sao?



Công bằng chỉ có thể thật sự xuất hiện khi sức mạnh của hai bên ngang nhau, còn đạo lí chỉ có thể nói ra khi bạn mạnh mẽ hơn đối phương mà thôi.

Còn nếu như đối phương mạnh đến mức chỉ cần một ngón tay là có thể chà bạn thành bột phấn, bạn còn dũng khí nói ẩu nói tả với ngươi ta? Nói đạo lí với thần tiên, không sợ đối phương tiện tay cho bạn hôi phi yêu diệt sao?

Người khác thế nào Cố Manh không biết, thế nhưng cô biết, bản thân mình là không dám, không có cái dũng khí đó.

Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương,trong đầu Cố Manh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là trốn, trốn thật xa. Vị thần tiên khi ấy tâm trạng thật không tốt, cũng may cô chạy nhanh, bởi vì sau đó phía sau cô truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó là sát khí tràn lan, cảnh tượng lúc ấy giống như địa ngục trần gian vậy.

Cố Manh thoát được vị thần tiên đáng sợ kia, liền trở thành một cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi. Bởi vì cô là bị câu nhầm hồn, dương thọ chưa hết, người nhà cũng không biết mà cúng bái cho cô.

Hơn nữa còn là bởi vì bị cưỡng chế tách khỏi cơ thể, hồn phách của cô bị thương, không thể nhớ đường về nhà nữa. Có rất nhiều linh hồn như vậy, gặp tai nạn mà chết thường sẽ bồi hồi ở nơi xảy ra tai nạn, chỉ khi người nhà chiêu hồn thì mới có thể trở về nhà.

Vậy nên Cố Manh cũng chỉ có thể cùng một đám quỷ vô gia cư khác lang thang. Đoạn thời gian đó thực sự rất khổ, mấy con ma kia đều rất thích bắt nạt ma mới, hơn nữa không có đồ cúng, mỗi ngày Cố Manh đều vừa đói vừa mệt.

Cứ sống lang thang như vậy khoảng hai ba năm, thì cuối cùng cô cũng chọn được một cái bệnh viện làm nơi sống tạm cho mình.

Bệnh viện là nơi có người chết vô cùng nhiều, cũng có nhiều người chọn làm đám tang ngay trong bệnh viện luôn. Mà như vậy, thông thường bọn họ đều sẽ để riêng chút phần đồ cho cô hồn dã quỷ xung quanh đó.

Cố Manh cũng là phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể kiếm được một vị trí ở đó. Thế nhưng Cố Manh lại cảm thấy những điều đó vô cùng đáng giá, cô là một người dễ thoả mãn, chỉ cần có cái ăn là được.

Cố Manh cứ như vậy bắt đầu an cư tại bệnh viện. Cuộc sống tại bệnh viện cũng khá tốt, còn hay có drama để hóng, nào là tranh đoạt tài sản, giả vờ manh thai, nuôi con cho kẻ khác, mưu sát vợ, chồng để chiếm đoạt tài sản, vân vân và mây mây.

Có một lần, cô còn nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến đón người, xuất phát từ tò mò, cô cũng chạy đến vây xem. Bởi vì thông thường đều sẽ là quỷ sai đến đưa linh hồn đi, có thể đưa tới Hắc Bạch Vô Thường, người kia cũng không đơn giản.

Thế nhưng, không biết làm sao, Bạch Vô Thường lại đột nhiên chú ý tới cô. Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hi hi nở nụ cười:

- Dương thọ chưa hết mà lại phải ở đây lăn lộn, số mệnh phú quý nhiều con nhiều cháu nhưng chưa hưởng lại đã chết. Thật đúng là xui xẻo! Thôi, theo ta đi, ta đưa ngươi đi đầu thai!