Chương 237

Chương 237

“Chỉ là một cái huy chương thôi mà, cho bạn mượn một chúc cũng không được sao? Con cái nhà ai mà hư tính thế chứ:”

Bà mẹ kia mượn không được lại bắt đầu giở tính xấu lên cảm rằm.

Mai ngay lập tức nị “Này chị kia, con gái tôi cũng phải đổ sức ra mới đành được cái huy chương, mà sao chị có thể nói như vậy được, huống hồ là do con chị tự nhiên lại cướp trên tay con gái tôi, sao chị không nhìn xem con cái nhà ai hư”

tính trước?”

Bà mẹ kia nghe Mai nói như vậy thì nóng máu lên: “Cô dám nói con tôi hư tính sao? Cô có biết con tôi là ai không hả?

“Con chị là ai thì tôi không cần quan tâm, nhưng con chị cướp huy chương của con tôi, tức là con chị sai”” Mai nói.

Sau đó cô kéo Thiên An ra sau lưng mình để phòng trừ nguy hiểm.

Bà mẹ kia thấy Mai không những không sợ mả ngược lại còn tự tin nói lớn lên đổ cho mọi người xung quanh đều nghe thấy thì bà ta đành phải đưa quan hệ ra nói chuyện: “Con tôi là cháu của hiệu trưởng trường này, cô hôm nay đừng mong sẽ đi khỏi đây một cách nguyên vẹn.”

Nói rồi bà ta rút điện thoại ra gọi điện cho một ai đó,giọng nói dịu dàng khác hẳn thái độ chanh chưa lúc nấy.

“Thì ra đây là bà con họ hàng với hiệu trưởng trường mầm non quý tộc này, nhưng bà ta không biết rằng để vào được chỗ này học thì chỉ toàn những người có hồ.

sơ khủng thôi, không con ông này cũng là con bà nỌ, mà hiệu trưởng Ở ngôi trường này chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê mà thôi. , Trong sân hai ba con vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra Ở bên ngoài, hai người vẫn tích cực phối hợp và đã dẫn đối thủ đến 4-I rồi.

Năm phút sau có một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, bụng phệ, đầu hói bước đến gần hai mẹ con nhà kia hỏi: “Mợ Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ôi, anh họ, anh đến đây làm chủ cho bé Na nhà em với, con bé bị mẹ con nhà kia bắt nật, khóc lóc nãy giờ sưng cả mắt rồi”

Đây chính là hiệu trưởng trường mầm non này, ông Lương Quang Bình, là anh em bả con xa với chồng của bà Thanh này.Vì muốn cho con được học một ngôi trường tốt nhất nên đã đổ hết rất nhiều của cải để đóng học phí, chỉ mong muốn con có thể phát triển tỐt hơn, làm rạng danh dòng họ. Chứ chồng bà Thanh chỉ là một công chức nhỏ bình thường, còn bà ta lại không chịu làm gì, chỉ ở nhà chăm con, làm đẹp, lấy đâu ra nhiều tiền của, cũng may gia đình nhà bà ta cũng xếp vào dạng khá giả nên bà ta thường xuyên về nhà mẹ đẻ để xin tiền.

“Vậy sao? Là ai đã bắt nạt cháu vậy?” Hiệu trưởng Bình đi lại gần cô bé Na kia nhẹ giọng hỏi Bé Na nhanh chóng chỉ tay về hướng Thiên An.

“Thiên An lúc này cũng hơi sợ sệt, đứng sau chân Mai, cô bé ôm chặt cứng chân của cô, cô còn cảm nhận được độ run rẩy Ờ người con gái.

Hiệu trưởng nhìn Mai và Thiên An, mẹ đẹp như tiên nỮ giáng trần, con gái thì mũm mĩm, đáng yêu. Nhìn thấy xung quanh không có ai nữa, ông hiệu trưởng nghĩ rằng.

chỉ có hai mẹ con đến, hôm nay đến đây toàn là gia đình đầy đủ, nếu chỉ có hai người thì rất có thể bây giờ chỉ là bà mẹ đơn thân.

Nghĩ thế ông ta tự tin cao giọng: “Là con gái cô đã bắt nạt cháu gái tôi sao?”

“Con gái tôi không làm gì sai cả, là cô bé kia chạy đến cướp huy chương của con gái tôi, con gái tôi giật lại thôi” Mai trả lời.

“Dạy trẻ con là không nên ích kỉ như vậy, nên chia sẻ đồ chơi cho bạn bè, như thế sau này lớn lên mới hình thành thói quen tốt cho trẻ được’” Hiệu trưởng dạy đời Mai.